Hơn năm giờ chiều, trời đã chạng vạng.
Một chiếc xe đi đến Ngọc Long Loan, sau đó dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự.
“Về rồi à!”
Cha Diệp và Mẹ Diệp đã đứng chờ ở cửa, chiếc xe vừa dừng lại thì hai ông bà đã tiến lên đón.
“Mẹ!”
Tô Ngọc Tình vừa xuống xe thì đã hô lên một tiếng đầy ngọt ngào.
Mẹ Diệp nhất thời vui vẻ đến mức cười toét cả miệng.
Bà trả lời một câu rồi đi qua ôm lấy hai đứa bé.
Diệp Mặc xuống xe, mở cốp sau ra, rồi cùng Cha Diệp cầm các thứ vào nhà.
“Chú hai!”
Hắn đi được vài bước thì nhìn thấy vợ chồng chú hai đang đứng ở cửa nhìn sang bên này, hắn liền cười rồi hô lên một tiếng.
Dường như vợ chồng chú hai không nghe thấy tiếng nói của hắn, nên thần sắc của họ vẫn cứ hoảng hốt.
Ánh mắt của hai người họ đều tập trung vào người ngọc đang đứng bên cạnh Mẹ Diệp.
Trong tivi đã cực kỳ xinh đẹp rồi, mà nhìn ở ngoài đới lại còn đẹp hơn mấy phần, chỉ nhìn một cái đã khiến cho tâm thần người ta rung động, không dời mắt nổi.
“Xinh đẹp quá!”
Thím hai lẩm bẩm một câu, trong lòng tràn đầy sợ hãi và thán phục.
Đám người đi đến gần thì chú hai mới hồi phục tinh thần, chú cười to một tiếng rồi tiến lên nghênh đón.
“Tiểu Mặc!”
Chú hai nhiệt tình hô lên một tiếng, sau đó ngắm nghía đứa cháu trai này của mình một chút, rồi lại nhếch miệng cười không ngừng.
Đứa cháu này thật là có bản lĩnh!
Mọi người đi vào nhà, Diệp Mặc ngồi xuống trò chuyện với chú hai, còn Tô Ngọc Tình mang hai đứa bé về phòng của mình.
Cha Diệp và Mẹ Diệp đi nấu sủi cảo.
Sau khi ăn xong, người một nhà lại ngồi ở phòng khách trò chuyện.
Mười giờ tối, hai người lái xe hơi mệt nên đi ngủ sớm.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy rất sớm, hắn giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, rồi lại bầu bạn bên Ngọc Tinh và các con.
Hai ngày tiếp theo Diệp Mặc cũng nhàn nhã như vậy, cùng lắm thì xuống bếp làm cơm.
Họ hàng thân thích của nhà Diệp Mặc cũng không nhiều, người cần đi chúc tết lại càng ít, trước kia còn phải đi qua nhà chú hai và ông bà nội, và ông bà ngoại, năm nay thì nhà chú hai và ông bà nội đều ở đây hết rồi.
Đầu năm mới mà ở nhà mãi thì cũng không hay lắm, Diệp Mặc chuẩn bị dẫn Ngọc Tình đi ra ngoài dạo chơi.
Hôm nay Tô Ngọc Tình hơi ăn diện, một chiếc áo len màu trắng, phối hợp với một chiếc quần jean bó sát, cách ăn mặc rất đơn gian, nhưng cũng rất hiện dáng người, nhất là chiếc áo len trắng này, căn bản không che được đường cong kinh người của nàng, chiếc quần jean chật cứng cũng khiến cho đôi chân thon dài của nàng càng trở nên thẳng tắp.
Bờ mông tròn trịa cũng càng trở nên sung mãn và vểnh cao hơn.
Cơ thể nàng đẹp như vậy, nên dù nàng có mặc cái gì cũng đều không thể lấn át được nhưng đường cong ma quỷ và gợi cảm mê người này.
“Hình như . . .hơi gợi cảm quá rồi!”
Tô Ngọc Tình đứng trước gương, vươn tay ngọc vuốt vuốt vòng eo, rồi lại hướng xuống mơn trớn bờ mông, sau đó lẩm bẩm một câu.
Nếu như ở chỗ khác thì cũng không sao, ví dụ như thành phố H hay Đế Kinh thì có rất nhiều cô gái to gan ăn mặc sành điệu, nên sẽ không gây chú ý, nhưng dù sao nơi này cũng chỉ là huyện thành nhỏ, nàng phải để ý một chút, nếu gây chú ý rồi có người nhận ra nàng thì xong.
Tô Ngọc Tình nghĩ một chút rồi mở tủ quần áo ra, chọn một chiếc áo khoác rất dài và rộng, sau khi mặc vào thì đã che hết dáng vẻ mê người của nàng.
Nàng lại đeo kính râm, khẩu trang, cộng thêm một cái mũ và khăn quàng cổ, thế là ok.
Chỉ cần không nhìn kỹ thì không ai sẽ nhận ra nàng.
“Mình đi thôi!”
Nàng mở cửa đi ra ngoài, tay ngọc thì duỗi ra, nắm lấy bàn tay của Diệp Mặc, năm ngón tay đan vào nhau, sau đó nắm chặt lại.
Hai người đi ra ngoài rồi lên xe.
“Bọn mình đi Trung Thái đi! . . . Lát nữa xem phim ở đó luôn!”
Ở đây cũng có một trung tâm thương mại Trung Thái, cũng là nơi náo nhiệt và phồn hoa nhất trong huyện.
“Cũng được!” Tô Ngọc Tình gật đầu, mỉm cười.
Hai người lái xe đi đến trung tâm thương mại, sau đó thì đi dạo một chút, hai người không mua cho mình cái gì, mà lại mua một đống đồ cho hai đứa bé.
Sau đó, hai người lại đi lên rạp chiếu phim ở tầng cao nhất.
Người ở trong rạp rất đông, nên cũng rất náo nhiệt.
Hai người mua vé xong, lại mua thêm một ít bắp rang rồi mới đi vào trong rạp chiếu phim.
“Người này. . .em quen đấy!”
“Quan hệ của em và cô ấy còn rất tốt nữa, người kia. . . em cũng quen nữa!”
Hai người xem phim, Tô Ngọc Tình thỉnh thoảng lại tiến lại gần bên tai Diệp Mặc rồi nhỏ giọng nói.
Đôi môi đỏ mọng của nàng đóng mở, thổi ra những hơi thở ấm áp, khiến cho lỗ tai của Diệp Mặc hơi ngứa, hắn lại hít một hơi, lập tức ngửi được hương thơm ngào ngạt ở trên người nàng, tâm thần của Diệp Mặc không chịu được mà rung động.
Hai người đang xem một bộ phim tình cảm, khi nhìn thấy nam nữ chính hôn nhau trên màn ảnh thì hai người đều hơi giật mình.
Sau đó, lại ăn ý mà quay đầu sang liếc mắt nhìn nhau một cái.