Tô Ngọc Tình bĩu đôi môi đỏ, bàn tay ngọc đang nắm tay Diệp Mặc cũng nắm chặt lại.
Nàng cảm thấy hơi khẩn trương và ngượng ngùng một chút.
Xung quanh nhiều người như vậy, sẽ có ai phát hiện ra mình không?
Chắc là không đâu!
Nàng nhìn bốn phía một chút, ánh sáng trong rạp chiếu phim rất tối, cộng thêm việc mọi người đều tập trung xem phim, nên chắc là không có ai phát hiện ra nàng.
Tô Ngọc Tình khẽ cắn bờ môi đỏ, tay ngọc giơ lên tháo khẩu trang và kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt xinh đẹp, trong mắt còn có những tia sáng rực rỡ và chói mắt đang lưu chuyển.
Một giây say, đôi mắt đẹp của nàng hơi khép lại, rồi chậm rãi nghiêng người qua.
“Ô!”
Một tiếng than nhẹ truyền ra từ cổ của nàng.
Rất lâu sau, hai đôi môi mới tách ra.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã nổi lên hai ánh nắng chiều đỏ, kiều diễm ướt át, đến cả đôi mắt kia cũng đã ngập nước, lộ ra vài phần quyến rũ.
Nàng bập môi một cái rồi cười thản nhiên.
Sau đó cấp tốc đeo khẩu trang và kính râm lên.
Một bàn tay ngọc khác của nàng vẫn cứ nắm chặt tay của Diệp Mặc.
Đáy lòng nàng cảm thấy hơi vui vẻ, trái tim thì nhảy loạn lên như thiếu nữ.
Trước kia, phần lớn thời gian của hai người đều dành cho hai đứa bé, tuy rằng cũng rất ấm áp, nhưng lại không có cảm giác như hai người họ đang hẹn hò.
Sau khi bộ phim kết thúc, hai người đi theo đám người ra ngoài.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, hai người chuẩn bị đi dạo thêm một lát rồi mới về nhà ăn cơm.
“Em đi vệ sinh một lát đã!”
Hai người đi dạo được một lát thì Tô Ngọc Tình nói.
“Ừ! Nhà vệ sinh ở bên này!” Diệp Mặc dẫn Tô Ngọc Tình đi qua đó.
Hắn chờ nàng đi vào rồi đi qua một bên đợi.
Người đi người đến trong trung tâm thương mại khá nhiều, trông rất huyên náo náo nhiệt.
Diệp Mặc đảo mắt nhìn bốn phía, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn nhìn thấy một người quen ở cách đó không xa.
Là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, cơ thể cao gầy, trên mặt còn đeo một chiếc kiếng, trên người có một loại khí chất sách mực rất nặng, bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ cũng khoảng 50, hai người đang đi qua bên này.
“Thầy Từ!”
Diệp Mặc tiến lên mấy bước rồi cười chào một câu.
Người này, chính là giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba của hắn.
Diệp Mặc cũng không bất ngờ lắm, bởi vì huyện thành khá nhỏ, mà đây lại là trung tâm thương mại phồn hoa nhất trong huyện, gặp được người quen ở đây cũng là chuyện bình thường.
“Cậu là. . .?”
Từ Hoành Tài dừng bước lại, nâng mắt lên nhìn thì không khỏi kinh ngạc nói.
Người thanh niên trước mặt này đẹp trai đến mức khó tin, ông ta không nhớ rằng mình có quen người nào như vậy.
“Em là Diệp Mặc! Trước kia thầy đã dậy em mấy năm, thầy quên rồi à?” Diệp Mặc cười nói.
Từ Hoành Tài sửng sốt một lúc, cẩn thận suy nghĩ lại thì cuối cùng cũng có chút ân tượng.
Hình như mình có một người học sinh như vậy!
Chẳng qua là, ông cũng không nhớ lắm, dù sao cũng đã nhiều năm rồi, trí nhớ cũng nhạt dần, với lại, cậu học sinh này cũng không phải học sinh nổi bật hoặc là điều kiện gia đình rất tốt, cho nên ông cũng không nhớ rõ lắm.
“Ừ ừ! Là Diệp Mặc à!” Từ Hoành Tài mỉm cười nói.
Tuy ông không nhớ Diệp Mặc này lắm, nhưng vẫn có chút ấn tượng mơ hồ, dường như thành tích của Diệp Mặc cũng thuộc top đầu trong lớp, có điều, lại không thi đại học tốt, nên không vào được trường đại học trọng điểm.
Nếu như học đại học trọng điểm thì chắc chắn ông sẽ nhớ.
Mà dường như điều kiện gia đình cũng không khá lắm, nên cũng chỉ là một học sinh bình thường thôi.
Chẳng qua dáng dấp rất đẹp trai, cho nên ông mới có chút ấn tượng.
Nhưng, hồi đó và bây giờ thì thay đổi quá nhiều rồi!
“Thầy Từ, thầy vẫn trẻ như xưa nhỉ, không thay đổi chút nào cả!” Diệp Mặc quan sát một chút rồi cười nói.
“Ah! Già rồi, già rồi!”
Từ Hoành Tài lắc đầu rồi chỉ vào tóc mình nói: “Em xem, có ai trẻ mà đầu bạc trắng thế này không!”
“Trái lại thì em thay đổi rất nhiều đấy, suýt nữa thì thầy không nhận ra em rồi, bây giờ em làm gì rồi?” Từ Hoành Tài nhìn về phía Diệp Mặc rồi hỏi.
“Vâng! Bây giờ em làm video ngắn ạ!” Diệp Mặc cười nói.
“Video ngắn? Ừ!” Từ Hoành Tài sửng sốt một chút, rồi gật đầu.
Ông cũng hiểu thứ này đang rất hot, đám học sinh trong lớp của ông bây giờ cũng luôn xem mấy cái video ngắn này.
Chẳng qua là, theo ông thì đây không phải ngành nghề đàng hoàng gì cho cam.
“Rất tốt! Rất tốt!” Từ Hoành Tài cười khách sao.
“Bọn họ là. . .?” Tô Ngọc Tình đi từ nhà vệ sinh ra, nhìn thấy Diệp Mặc đang nói chuyện với người lạ thì liền hỏi với vẻ kinh ngạc.
“A! Đây là giáo viên chủ nhiệm của anh hồi cấp ba, thầy Từ!” Diệp Mặc cười giới thiệu.
Tô Ngọc Tình nhất thời giật mình, rồi gật đầu chào hỏi.
“Bạn gái à?” Từ Hoành Tài liếc nhìn một cái rồi cười nói.
Phong thái của cô gái này rất cao gầy, có điều lại đeo khẩu trang và kính râm, lại thêm khăn quàng cổ cho nên không nhìn rõ dáng dấp ra sao, chẳng qua là, chỉ cần nhìn da thịt trắng như tuyết và đôi bàn tay ngọc lộ ra thì cũng có thể khiến cho người ta kinh ngạc.
“Vâng!” Diệp Mặc gật đầu.
“Rất tốt!” Từ Hoành Tài lại mỉm cười nói.
Mặc dù điều kiện gia đình của người học sinh này không tốt lắm, nhưng bây giờ cũng có công việc và bạn gái, cũng coi như không tệ, bình bình thường thường là tốt rồi.
“Vậy. . . hai người trẻ tuổi đi dạo phố đi nhé! Thầy tiếp tục đi dạo đây!”
Từ Hoành Tài cười nói, rồi ra hiệu với vợ ở bên cạnh tiếp tục đi về phía trước.