“Dáng dấp người học sinh này của ông thật là dễ nhìn!”
Đi được vài bước thì vợ Từ Hoành Tài cười nói.
“Đúng thế! Tôi cũng mãi mới nhận ra đấy!” Từ Hoành Tài cười nói: “Người học sinh này cũng tạm được! Trước kia cũng rất nỗ lực học tập, thành tích cũng không tồi, nhưng tiếc là không vào được đại học trọng điểm, còn hoàn cảnh gia đình thì lại khá bình thường.”
Vợ Từ Hoành Tài mỉm cười, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Bà nhìn biếu hiện của chồng mình thì biết người học sinh này không tốt lắm, nếu như thật sự là top 1 top 2 lớp hoặc là gia đình rất hiển hách thì làm sao ông ấy lại có phản ứng bình thản như vậy được, chắc chắn phải trò chuyện rất nhiệt tình rồi.
Bà vẫn luôn rất hiểu tính cách của chồng mình.
Chuyện này cũng rất bình thường, Từ Hoành Tài dạy rất nhiều học sinh, nên tất nhiên sẽ không coi trọng học sinh bình thường lắm, cũng chỉ có đám học sinh nổi trội nhất, hoặc là gia cảnh tốt nhất mới có thể khiến cho ông ra ngoài khoác lác và kiêu ngạo, những học sinh như vậy mới là học sinh ông thích nhất.
Hai người cũng không nói gì thêm, một lát sau đã quên luôn người học sinh vừa rồi.
Hai vợ chồng Từ Hoành Tài đi dạo hơn nửa tiếng, cảm thấy hơi đói bụng, liền định đi tìm một chỗ ăn cơm.
Sự nghiệp của con trai khá bận rộn nên đã trở về thành phố rồi, hai vợ chồng cũng lười trở về nhà nấu cơm.
“Thầy Từ!”
Khi hai người đi được vài bước thì lại có người gọi tên ông.
Từ Hoành Tài hơi giật mình, liếc mắt nhìn qua thì hơi sửng sốt một chút, có mấy thanh niên ở cách đó không xa đang đi về phía bên này, trên mặt còn hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
“Uông. . .Hạo Dương!”
Từ Hoành Tài quan sát tỉ mỉ một phen rồi cười nói.
Ông có ấn tượng rất sâu với người học sinh có gia cảnh rất tốt và học tập cũng không tệ này, cho nên vừa nhìn thấy là đã nhận ra ngay.
“Đây không phải. . .là Tư Vi à!”
Ánh mắt của Từ Hoành Tài liếc nhìn về phía sau thì hơi giật mình, sau đó trên mặt lại tràn ra nụ cười nhiệt tình.
Ông cũng có ấn tượng rất sâu với người học sinh này, không chỉ xinh đẹp mà còn học tập giỏi, là một học sinh hàng đầu.
“Thầy Từ!”
Đám thanh niên đi đến gần rồi lên tiếng chào hỏi.
“Hạo Dương, em thay đổi nhiều nhỉ! Còn mặc đồ Tây nữa à, không tồi!” Từ Hoành Tài tiến lên hai bước rồi vỗ vai Uông Hạo Dương sau đó cười to.
“Tư Vi, em . . . thầy suýt nữa thì không nhận ra em rồi đấy, em xinh đẹp hơn ngày xưa nhiều quá!” Từ Hoành Tài lại đánh giá Phó Tư Vi một chút rồi sợ hãi than lên một câu.
Con bé này trước kia cũng là hoa khôi nổi tiếng toàn trước, có không biết bao nhiêu học sinh thầm mến nó, khi đó con bé này đã rất xinh đẹp, đứng trong đám học sinh nữ cũng có thể liếc cái là nhận ra ngay, như hạc như bầy gà.
Bây giờ thì lại trổ mã càng xinh đẹp hơn, xinh đẹp đến mức hơi khó tin.
“Nào có ạ!” Phó Tư Vi hé miệng cười một tiếng.
Hôm nay Phó Tư Vi mặc một chiếc áo khoác màu trắng, che đi dáng người uyển chuyển và mê người của nàng, nàng cũng không có trang điểm gì cả, đến tóc cũng chỉ buộc gọn lên mà thôi.
Nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng một chút nào, gương mặt vẫn cứ xinh đẹp đến mức khiến cho người ta khó thở.
“Ha ha!” Từ Hoành Tài lại cười to mọt tiếng, ân cần nói: “Bây giờ em đang làm luật sư đúng không?”
“Vâng!” Phó Tư Vi gật đầu.
“Không tồi!” Từ Hoành Tài mỉm cười, thần sắc cũng hơi kiêu ngạo.
Theo ông thì luật sư chính là một nghề nghiệp rất tốt, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị, đi đến đâu cũng rất có mặt mũi, nhất là ở huyện thành nhỏ này, thì nói ra mình làm luật sư cũng là một chuyện rất hãnh diện.
“Hạo Dương thì sao!”
Sau đó, Từ Hoành Tài lại nhìn về phía Uông Hạo Dương rồi hỏi.
“Em mở một công ty, rồi kinh doang linh tinh thôi ạ!” Uông Hạo Dương cười nói.
“Không tồi! Không tồi!” Nụ cười trên mặt Từ Hoành Tài lại tăng thêm vài phần.
Trong nhà Uông Hạo Dương vẫn luôn rất giàu có, có người nhà trợ giúp thì mở một công ty cũng không khó, làm một ông chủ cũng là rất có tiền đồ.
Từ Hoành Tài lại hỏi hai người vài câu nữa, mọi người trò chuyện một lúc lâu, thỉnh thoảng lại có tiếng cười to vang lên.
Thỉnh thoảng Từ Hoành Tài lại còn vỗ vỗ bả vai của Uông Hạo Dương, thái độ cũng rất là nhiệt tình.
“Các em thì sao?”
Khi nhìn về phía mấy người Chu Dũng, thì sắc mặt của Từ Hoành Tài đã phai nhạt đi vài phần.
Ông cũng không có nhiều ấn tượng về mấy người học sinh này lắm, có vài người ông còn không nhớ nổi tên.
Đám người Chu Dũng cũng bắt đầu nói.
“Không tệ! Không tệ!” Từ Hoành Tài cười khách sáo mấy câu.
“Mới đầu năm mới mà đã họp gặp nhau rồi à, tình cảm của bọn em cũng không tồi nhỉ! Hạo Dương, em sẽ không theo đuổi Tư Vi đấy chứ . . .”
Từ Hoành Tài nhìn về phía hai người Uông Hạo Dương và Phó Tư Vi rồi cười nói.
Theo ông thì hai người này trai tài gái sắc, rất là xứng đôi.
“Không không không!”
Uông Hạo Dương vội vàng lắc đầu.
Trước kia Uông Hạo Dương vẫn luôn yêu thích Phó Tư Vi nên cũng có ý định này, nhưng bây giờ thì đã vứt cái suy nghĩ này đi từ lâu rồi.
“Thầy Từ, không có chuyện này đâu, bọn em chỉ là quan hệ tốt nên mới đi ra họp mặt thôi, khi còn ở thành phố H thì bọn em cũng thường xuyên họp mặt nhau mà.” Phó Tư Vi cười nói.
“Ừ! Ra là vậy! Nhắc đến cũng trùng hợp, vừa rồi thầy cũng tình cờ gặp một bạn học của các em, tên là Diệp Mặc, các em còn có người này không?” Từ Hoành Tài cười nói.
Ông ta vừa dứt lời thì mấy người Phó Tư Vi đều sửng sốt một chút.