Giờ phút này, Uông Hạo Dương hoàn toàn không thể tin vào tai của mình.
Tô Thiên Hậu!
Đấy là nhân vật nổi tiếng cỡ nào chứ!
Chính là một ca sĩ đỉnh cấp nhất, là một Thiên Hậu trong giới âm nhạc, mấy ngày trước còn tham gia Đêm Hội Mùa Xuân, không nói đến nghệ thuật ca hát vô cùng lợi hại của cô ấy, mà chỉ nói đến tạo hình và dung mạo xinh đẹp như tiên nữ trên trời trong chương trình đó cũng đã đủ càn quét toàn bộ Weibo và mê đảo bao nhiêu người rồi.
Làm sao cô ấy có thể là vợ của Diệp Mặc được chứ?
Đám người Chu Dũng ở bên cạnh Uông Hạo Dương cũng giống trệ và rung động y như vậy.
Bọn họ cũng đoán được rằng vợ của Diệp Mặc rất xinh đẹp, nhưng không ngờ lại chính là nhân vật như tiên nữ như Tô Thiên Hậu.
“Tô Thiên Hậu? Chính là Tô Ngọc Tình sao? Tư Vi, sao em cũng nói mê sảng giống như Tiểu Yến vậy!” Từ Hoành Tài ngây ra một lúc rồi lại cười.
Làm sao càng nói càng thái quá rồi?
Tô Thiên Hậu không phải là ngôi sao bình thường, mà là một ngôi sao lớn cao cấp nhất, một ngôi sao hot khắp Đại Giang Nam Bắc, vài hôm trước ông còn nhìn thấy Tô Thiên Hậu trên Đêm Hội Mùa Xuân, ông còn bị kinh ngạc trước vẻ đẹp đó nữa là.
Một ngôi sao siêu cấp như vậy thì làm có thể trở thành bạn gái của Diệp Mặc được? Lại còn đi theo Diệp Mặc về huyện thành nhỏ này mua sắm nữa!
“Thầy Từ, thật sự là Tô Thiên Hậu đấy, em không nói bậy đâu, thầy quên vụ scandal sinh con của Tô Thiên Hậu lúc trước rồi à? Đó chính là con của Diệp Mặc đấy, Diệp Mặc cũng không đơn giản đâu, cậu ấy cực kỳ giàu có, giá trị con người của cậu ấy bây giờ phải hơn 100 tỷ rồi!”
“Diệp Mặc chính là một đại gia có hơn 100 tỷ đấy!”
“Tòa trung tâm thương mại ở dưới chân chúng ta chính là của Diệp Mặc đấy, bây giờ em đang làm luật sư tư nhân cho cậu ấy, Diệp Mặc trả lương cho em 10 triệu một năm nữa kìa!”
Phó Tư Vi bĩu môi một cái rồi mỉm cười nói.
Từ Hoành Tài nghe xong thì hơi sững sờ rồi lại kinh ngạc, ông cũng nhớ đến vụ scandal náo động cả nước đó.
Khi nghe tiếp thì ông lại chấn động mạnh, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Ông càng nghe thì lại càng rung động, đâu óc đã ông lên một cái rồi trống rỗng.
Con bé Tư Vi này đang nói cái gì thế?
Vậy mà Diệp Mặc bình bình thường thường kia lại không bình thường sao, lại là một đại gia có hơn 100 tỷ á?
Đến cả trung tâm thương mại ở dưới chân mình cũng là của Diệp Mặc?
Còn cả cô gái mình vừa gặp lại là một ngôi sao siêu cấp, một Tô Thiên Hậu xinh đẹp như tiên nữ trên trời á?
Trong lúc nhất thời, Từ Hoành Tài cứng đờ tại chỗ, tâm thần đã chìm vào trạng thái chấn động, mê mang . . . làm thế nào cũng không thoát ra được.
Vợ của Từ Hoành Tài cũng bị những lời này làm cho thất thần, mồm miệng há hốc ra mà vẫn không hay biết.
Đám người Uông Hạo Dương cũng ngây người như phỗng, nội tâm đầy rẫy rung động.
Tuy bọn họ biết Diệp Mặc rất nhiều tiền, nhưng mà lại không biết Diệp Mặc có nhiều tiền đến mức này.
“Thật. . . thật không?”
Rất lâu sau, bờ môi Từ Hoành Tài mới run lên, rồi kêu lên một tiếng thất thanh.
Hai mắt ông vẫn cứ mở to, tràn đầy vẻ không tin.
“Đương nhiên là thật rồi!” Phó Tư Vi hé miệng cười.
Từ Hoành Tài lại ngẩn ngơ, mở miệng ra nhưng nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Trong lòng ông tràn ngập chấn động, kinh ngạc, mê mang, đồng thời còn có một ít hối hận.
Nhìn dáng vẻ của Tư Vi, và biểu cảm của đám người Hạo Dương thì chuyện Diệp Mặc hết sức giàu có là thật rồi, kể cả chuyện cô gái mình vừa gặp chính là Tô Thiên Hậu cũng là thật luôn rồi!
Thế mà mình lại tùy tiện qua loa người ta, lại còn phản ứng rất lạnh nhạt nữa.
Mình đã bỏ lỡ một cơ hội quý giá rồi!
Học sinh như vậy vốn có thể khiến cho mình nở mày nở mặt, kiêu ngạo cả cuộc đời, thậm chí còn có thể dựa vào tầng quan hệ thầy giáo và học sinh để trèo lên liên lạc tình cảm, vậy thì mình và người nhà của mình đều sẽ có lợi ích cực kỳ lớn.
Nhưng bây giờ, đã bỏ lỡ mất rồi!
Vừa rồi mình ứng phó lạnh nhạt như vậy, thì người học sinh kia sẽ nghĩ thế nào đây!
Từ Hoành Tài nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy tiếc nuối!
Khi vợ của ông ở bên cạnh cũng tỉnh táo lại, thì cũng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
Tài sản hơn 100 tỷ!
Đây là khoản tài sản to lớn đến cỡ nào chứ!
Thân phận của vị học sinh kia phải hiển hách như thế nào chứ! Nếu như có thể trèo lên quan hệ một chút thì sự nghiệp của con trai mình sẽ có nhiều chỗ tốt.
“Trước kia bọn em cũng không biết, mấy tháng trước tình cờ gặp Diệp Mặc ở thành phố H thì mới biết được.”
Phó Tư Vi nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của thầy Từ thì cười nói: “À đúng rồi, thầy Từ, thầy có muốn đi ăn cơm với bọn em không?”
“A! Không không không! Đám người trẻ tuổi các em cứ ăn đi!”
Từ Hoành Tài vội vàng khoát tay từ chối, sắc mặt vẫn hơi mất tự nhiên.
“Vâng!” Phó Tư Vi do dự một chút rồi gật đầu.
Mọi người trò chuyện thêm vài câu rồi mới chào tạm biệt, sau đó mấy người Phó Tư Vi đi về phía một nhà hàng.
“Tư Vi, bạn biết là Tô Thiên Hậu rồi mà sao không nói cho bọn này biết với?”
“Đúng thế!”
Đám người đi được vài bước, thì mấy người Uông Hạo Dương đã nhỏ giọng phàn nàn.
Hai vợ chồng Từ Hoành Tài thì vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, sắc mặt thì không ngừng biến ảo, nội tâm thì cực kỳ hối hận.
“Đi thôi! Đi thôi!”
Lúc lâu sau, Từ Hoành Tài thở dài một hơi, rồi kéo tay vợ mình đi về phía trước.
Tâm trạng của hai người đều buồn rười rượi nên cũng chẳng buồn ăn cơm nữa, đành tùy tiện ăn một chút rồi rời đi.