Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 478 - Chương 478: Quan Tuyết: Cậu Em Trai Này Thật Đáng Giận!

Chương 478: Quan Tuyết: Cậu em trai này thật đáng giận! Chương 478: Quan Tuyết: Cậu em trai này thật đáng giận!

Sáng mùng bảy tết.

Diệp Mặc dậy sớm rồi sắp xếp hành lý.

Hôm nay hắn phải trở về thành phố H.

Cũng đã hết tết rồi, cũng cần phải trở về rồi, hắn đã ở đây năm sáu ngày, nên thấy hơi cuồng chân.

“Mang về nhiều một chút!”

Cha Diệp cầm một đống đồ rồi nhét vào cốp sau.

Sau khi Tô Ngọc Tình tỉnh dậy, mọi người ăn cơm xong, thì hai người Diệp Mặc tạm biệt cha mẹ, rồi dẫn theo hai đứa bé đi trở về thành phố H.

Hai người trở về Hồ Phỉ Thúy thì thu dọn một chút.

Ăn cơm trưa xong thì Diệp Mặc đi ra khỏi nhà.

Những ngày gần đây Ngọc Tình không có việc gì, nên có thể ở nhà trông con.

Diệp Mặc đi vào phòng làm việc rồi mở live stream.

Đến hơn năm giờ chiều thì hắn mới kết thúc.

Diệp Mặc mở giao diện hệ thống ra xem một chút.

Giá trị tài sản của hắn vẫn luôn dừng lại ở 90 điểm.

[Có nhận nhiệm vị tăng cấp hay không?]

[Thuyết minh nhiệm vụ: Bắt đầu thành lập một xí nghiệp, phát triển đến quy mô nhất định trong thời gian quy định, liền có thể nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên.]

Tâm thần Diệp Mặc khẽ động, âm thanh của hệ thống đã vang lên.

Nhiệm vụ ngày trước đều rất đơn giản, mà nhiệm vụ này cũng không phải quá khó, chỉ là lúc trước không rảnh rỗi lắm cho nên hắn vẫn để im ở đó chưa làm.

Diệp Mặc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thì đóng giao diện hệ thống lại, hắn quyết định chưa nhận nhiệm vụ.

Hắn phải suy nghĩ thật kỹ xem nên mở xí nghiệp gì, kinh doanh thứ gì, còn cả để cho ai quản lý nữa.

Sau đó Diệp Mặc về nhà làm cơm, rồi bầu bạn bên cạnh Ngọc Tình và các con.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong thì Diệp Mặc đưa Ngọc Tình đến biệt thự nhà họ Tô, còn hắn thì lái xe đến bệnh viện Nhân Hoa để gặp mặt Lưu Khải Nhân.

Sau đó Diệp Mặc lại đi khách sạn Duyệt Vân Trang gặp Lý Lệ Quyên và bếp trưởng Hoàng.

Sang năm mới, công việc kinh doanh của khách sạn vẫn vô cùng tốt như cũ.

Sau đó, Diệp Mặc lại đến mấy công ty Dục Anh, Trung Thái. . . mấy công ty này đã bắt đầu đi làm từ hôm qua, Diệp Mặc phải đi qua xem tình huống của công ty, còn phải xem một số kế hoạch phát triển của năm nay nữa.

Sau cùng thì hắn mới đến Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ, rồi đi thang máy lên tầng cao nhất.

……

Công ty Thời Đại, văn phòng phó tổng giám đốc.

Một bóng người tịnh lệ đang ngồi trước bàn làm việc, bàn tay trắng nhạt của nàng đang chống cằm, đôi mắt đẹp thì nhìn vào màn hình máy tính.

Nàng đang mặc một bộ quần áo văn phòng, dáng người thì uyển chuyển, tinh tế, lung linh.

Vòng eo của nàng thon gọn, nhỏ nhắn chỉ bằng một nắm, nhưng hướng xuống dưới một chút thì bờ mông được bao bọc bới chiếc váy zip lại tròn trịa và sung mãn, to lớn.

Đến cả đôi đùi ngọc thon dài của nàng cũng lộ ra vẻ hơi nở nang và nhục cảm.

Dáng người như vậy giống như một trái đào chín đang tỏa ra hương vị thành thục mệ người.

Kể cả gương mặt xinh đẹp và tinh xảo của nàng cũng có một loại phong vận mãnh liệt, cũng có mị lực hơn nhiều so với những thiếu nữ ngây ngô kia.

Quan Tuyết tập trung tinh thần xem một lúc lâu, rồi ngồi thẳng lên, duỗi lưng một cái.

Sau kỳ nghỉ tết thì cơ thể hơi lười biếng, đi làm ngày thứ hai mà vẫn còn có cảm giác hơi mệt mỏi.

“Pha ly cà phê đi!”

Quan Tuyết thì thào một câu rồi đứng dậy.

Lúc này, nàng cần một ly cà phê để nâng cao tinh thần.

Cộc cộc!

Tiếng giầy cao gót giẫm lên sàn nhà vang lên, Quan Tuyết cầm ly rồi đi về phía máy pha cà phê.

Phù!

Nàng nhếch bờ môi đỏ nở nang lên thổi nhẹ vài hơi, sau đó lại ngửi mùi hương mê người của cà phê, rồi hé miệng cười khẽ.

Quan Tuyết lại cất bước đi đến bên cửa sổ, vừa uống cà phê vừa ngắm phong cảnh ở phương xa.

Phong cảnh ở độ cao hơn 300 mét hoàn toàn khác biệt!

“Đi làm vẫn thoải mái hơn!”

Bỗng nhiên, Quan Tuyết cảm khái một tiếng.

Tất nhiên là nghỉ tết nàng cũng về nhà, nhưng mấy ngày ở nhà lại rất không thoải mái, cha mẹ ngày nào cũng lải nhải bên tai nàng, đơn giản là bảo nàng tranh thủ thời gian tìm bạn trai, kết hôn sinh con!

Còn liên tục sắp xếp cho nàng đi xem mắt nữa, nói nhiều đến mức lỗ tai của đã chai lại luôn rồi, khiến cho nàng cảm thấy rất phiền phức.

Nàng chỉ có thể trốn trong phòng chịu đựng mấy ngày nghỉ.

“Kết hôn . . . sinh con. . .Hừ! Mình mới không có hứng thú với chuyện đó!”

Quan Tuyết hừ một tiếng.

Sinh con thì sau này có thể suy tính một chút, còn về phần kết hôn thì đúng là không có hứng thú gì, nàng cũng đã hơn 30 rồi, đã nhìn thấu mối quan hệ nam nữ rồi, cũng biết chuyện kết hôn không có gì tốt đẹp cả.

“Kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất!”

Quan Tuyết hé miệng cười, rồi xoay người đi về chỗ ngồi.

Nàng là một người rất coi trọng sự nghiệp, trước kia làm người chế tác phim truyền hình, mỗi một chuyện, mỗi một chi tiết nàng đều sẽ hỏi đến, nàng đã làm thì phải làm tốt nhất, cho nên nàng mới trở thành người chế tác hàng đầu của công ty.

Nếu không phải vì không biết nịnh nọt thì nàng đã thăng chức từ lâu rồi.

Quan Tuyết nghĩ đến đây thì hơi cau mày.

Ngày xưa, danh tiếng của nàng ở trong công ty rất tốt, vẫn luôn đại biểu cho hình tượng nữ cường nhân, tất cả đều tại cậu em trai thối kia đã hại nàng ra nông nỗi này.

Bình Luận (0)
Comment