“Được rồi, được rồi, mình rất rộng lượng mà chuyện cũng đã qua rồi, với lại, nếu như không phải mình thăng lên làm phó tổng giám đốc, có thể chấn trụ cha mẹ mình, thì mình còn phiền phức hơn nữa.” Quan Tuyết lại cười nói một mình.
Lần này, cũng may là có cậu em trai này, nếu không thì cha mẹ nàng sẽ không bỏ qua cho nàng, sẽ bắt nàng đi xem mắt.
“Cậu em trai này đã trở về chưa nhỉ?”
Nàng nghĩ đến cậu em trai này thì lại hơi thất thần.
Hình như anh ta cũng về nhà đón tết rồi thì phải.
Quan Tuyết suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, rồi vươn tay vuốt nếp nhăn ở áo, sau đó thì lại kéo chiếc váy zip xuống một chút.
Nàng hơi dịch chuyển cái mông để điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn.
Sau đó thì tiếp tục làm việc.
Đúng lúc này, điện thoại di động của nàng rung lên một chút.
Quan Tuyết hơi giật mình, liền cầm điện thoại lên xem.
“Anh ta đến rồi?”
Là tin nhắn nói chủ tịch Diệp đã đến của Tiểu Hồng.
Quan Tuyết lập tức nghĩ đến hai đứa bé kia thì ánh mắt liền sáng lên.
“Không dẫn hai đứa bé theo à!”
Nàng hỏi xong thì lập tức bĩu môi, không còn hứng thú gì nữa.
Quan Tuyết đặt điện thoại di động xuống rồi tiếp tục công việc.
Hơn nửa tiếng sau, có người gõ cửa cốc cốc.
“Vào đi!”
Quan Tuyết cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ hô lên một tiếng.
“A. . .! Chủ tịch Diệp!”
Khi người đi vào trong thì nàng mới ngẩng đầu lên nhìn, rồi lập tức hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, sau đó vội vàng đứng lên: “Sao ngài lại đến chỗ của tôi rồi?”
“Ừ! Tôi có vài việc muốn hỏi cô!”
Diệp Mặc đóng cửa lại, rồi đi qua ngồi xuống cái ghế ở trước bàn làm việc của Quan Tuyết.
“Chuyện. . . chuyện gì thế?” Quan Tuyết hơi giật mình, rồi lại thấy hơi buồn bực.
Chủ tịch Diệp lại có chuyện tìm mình?
Có mới là là! Ngoại trừ bắt nàng trông hai đứa bé ra thì còn có thể có chuyện gì chứ?
Chuyện của công ty đã có tổng giám đốc Tề rồi mà!
“Ngồi xuống đi!” Diệp Mặc nhìn Quan Tuyết một cái rồi mỉm cười nói.
“Vâng!”
Quan Tuyết lúng túng trả lời, rồi ngồi xuống với dáng vẻ cứng ngắc, ánh mắt của nàng lại đánh giá người thanh niên trước mặt này một chút thì hơi nhăn mày, nàng cảm thấy, dường như. . . cậu em trai này lại . . . đẹp trai hơn trước rồi.
Đúng, chính là do cặp mắt này!
Quan Tuyết nhìn vào cặp mắt này một chút thì liền hơi hoảng hốt.
“Phó tổng giám đốc Quan, năm nay. . . co bao nhiêu tuổi rồi?”
Diệp Mặc đánh giá Quan Tuyết một phen rồi cười nói.
“A? Cái. . . cái gì cơ?”
Quan Tuyết hơi giật mình, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, còn tai thì chẳng nghe thấy gì cả.
“Tôi hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi!” Diệp Mặc bật cười nói.
Lúc này Quan Tuyết mới nghe rõ, sau đó nàng khẽ cắn bờ môi đỏ, ấp úng mãi mà cũng không nói ra lời.
Nếu như mình nói ra, thì nhất định cậu em trai này sẽ cười mình mất!
Dù sao thì cậu em trai này vẫn luôn chê cười mình, lần trước gặp mặt còn nói mình thích trẻ con như thế thì vì sao không sinh một đứa, nói gần nói ra thì đều là đang nói mình lớn tuổi.
“3. . . 32! Năm này vừa tròn 32!”
Quan Tuyết do dự rất lâu nhưng vẫn nhỏ giọng nói.
“Mới 32 á?” Diệp Mặc hơi giật mình kinh ngạc.
Hắn nghe đám người trong công ty nghị luận, thì cứ tưởng rằng Quan Tuyết phải 35 36 rồi chứ.
Có điều, Quan Tuyết bảo dưỡng rất tốt, da thịt nhìn cứ như mới hơn 20 tuổi vậy, chẳng có ai vừa nhìn mà đã bảo nàng 35 36 hay là 32 tuổi cả.
“Anh. . . anh có ý gì?” Quan Tuyết khẽ cắn chặt hàm răng, hầm hừ nói.
Mới 32 tuổi?
Giọng điệu này là ước gì mình phải nhiều tuổi hơn à!
“Không! Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu!” Diệp Mặc mỉm cười: “Vậy . . . vậy thì năm nay cô có ý định kết hôn không? Hoặc là sinh con?”
Quan Tuyết nghe xong thì lại sửng sốt.
Cậu em trai này hỏi mấy vấn đề này để làm gì?
Chẳng lẽ muốn giới thiệu cho mình đi xem mắt?
“Tôi không kết hôn! Cả đời cũng không kết hôn!” Quan Tuyết lườm Diệp Mặc một cái, rồi tức giận nói.
Nàng vừa nghĩ đến chuyện xem mắt thì lại tức giận.
“Vậy thì tốt rồi!” Diệp Mặc cười thỏa mãn.
“Tốt cái gì?” Quan Tuyết nói với vẻ nghi ngờ.
Cậu em trai này chuẩn bị giới thiệu cho mình đi xem mắt cơ mà!
Tại sao vừa nghe nói đời này mình không kết hôn thì lại còn rất hài lòng?
Chẳng lẽ đem mình ra làm trò cười!
Nếu thế thì cậu em trai này cũng quá ghê tởm rồi!
Quan Tuyết nghĩ đến đây thì cắn chặt răng, đôi bàn tay ngọc cũng siết chặt lại.
“Dạo gần đây tôi muốn mở một công ty, tôi đang tìm người thích hợp ngồi vào vị trí tổng giám đốc, cho nên tôi mới hỏi cô một chút, nếu như năm nay cô không kết hôn hoặc sinh con thì sẽ là một nhân tuyển không tệ, tôi sẽ cân nhắc đến cô.”
Diệp Mặc cười nói với Quan Tuyết.
Hắn nói xong thì đứng dậy, chỉnh sửa quần áo.
“Tôi đi trước đây!”
Diệp Mặc nói xong thì trực tiếp quay người đi ra ngoài.