Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 480 - Chương 480: Dương Xuân Hoa: Tất Cả Đều Tại Tên Đó!

Chương 480: Dương Xuân Hoa: Tất cả đều tại tên đó! Chương 480: Dương Xuân Hoa: Tất cả đều tại tên đó!

“Anh ta. . .muốn mở công ty mới?”

Quan Tuyết thất thần ngồi tại chỗ.

Anh ta nhiều tiền như vậy rồi còn mở công ty làm gì?

Đúng rồi, chắc là lại mở cho vui giống như làm streamer rồi, cũng đúng! Lúc nào cũng mua mua mua, mua công ty này, mua toàn nhà kia, chẳng có chút ý nghĩa và cảm giác thành tựu nào cả.

“Tổng giám đốc sao! Nghe cũng không tồi đâu!”

Quan Tuyết thì thào một tiếng rồi hé miệng cười, trong lòng cũng hơi chờ mong.

Tổng giám đốc Quan nghe sướng hơn phó tổng giám đốc Quan nhiều lắm.

“Nhưng mà anh ta sẽ mở công ty gì đây? Lại kinh doanh thứ gì đây?”

Nàng ngả người về phía sau, đôi chân đẹp nở nang nhẹ nhàng vắt lên nhau.

Cặp chân này bị đôi tất chân quấn chặt chẽ, nên càng lộ ra vẻ thon dài thẳng tắp, mà lại tròn trịa và hơi nở nang nhục cảm, cũng càng thêm gợi cảm và khiêu gợi hơn những đôi chân gầy gò.

Gương mặt xinh đẹp và tinh xảo thì hơi cau mày suy nghĩ.

“Ai nha! Người ta chỉ nói là sẽ cân nhắc chứ có nói là chắc chắn là mình đâu, mình nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ!”

Nửa ngày sau, Quan Tuyết bật cười một tiếng rồi lắc đầu, đem những suy nghĩ này vứt ra khỏi não.

Sau đó, nàng ngồi thẳng người lên rồi tiếp tục làm việc.

……

Diệp Mặc rời khỏi Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ thì đã là mười một giờ hơn.

Hắn cũng đã tiện đường ghé qua công ty Thiên Hành ở mấy tầng dưới, chẳng qua là sáng nay Ninh Vũ Đình đã bay đi Đế Kinh để xử lý chuyện công ty con, cho nên không ở công ty, hắn liền tùy tiện đi một vòng rồi rời đi.

Sau đó, Diệp Mặc lại đi đến khách sạn Bảo Duyệt một chuyến, lại đi dạo nhà bếp ở đó một chút.

Khi đi ra ngoài thì Diệp Mặc trở về xe, ngồi suy nghĩ kỹ một lát.

Diệp Mặc có ý định làm quần áo, trang phục, bởi vì hắn có thể thiết kế rất nhiều quần áo trẻ em và phụ nữ, còn trang phục nam thì hắn không muốn làm, sau này công ty nổi tiếng thì có thể làm thêm châu báu và ngọc thạch.

Còn về phần nhân tuyển tổng giám đốc, thì đúng là ở mấy công ty này có không ít người tài ba, chẳng qua là nhiều người đang ngồi ở vị trí quan trọng không để điều động được, chọn đi chọn lại thì vẫn là vị phó tổng giám đốc Quan kia thích hợp nhất.

“Chọn cô ấy đi!”

“Còn phải đi xem nhà xưởng nữa!”

Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi lên mạng tìm hiểu tin tức các nhà xưởng may dệt và sản xuất.

Sau đó hắn gọi mấy cú điện thoại để liên hệ, rồi mới đi đến khu công nghiệp.

“Diệp tiên sinh!”

Khi Diệp Mặc đến nơi thì có người đi ra nghênh đón.

“Nhà xưởng này là một nhà máy trang phục, mấy năm trước vẫn kinh doanh tốt, nhưng mấy năm nay thì thị trường quần áo và trang phục rất khó làm, cho nên đã thua lỗ không ít, cũng chuẩn bị đóng cửa rồi! Cho nên tôi muốn bán cả nhà xưởng và trang thiết bị luôn.”

“Tôi dẫn ngài đi thăm quan một vòng nhé, thiết bị khá đầy đủ và vẫn mới!”

Người này dẫn Diệp Mặc đi vào nhà xưởng dạo một vòng.

“Không tồi!”

Sau khi xem xong thì Diệp Mặc cũng hơi hài lòng, cho nên trực tiếp ký hợp đồng.

“Diệp tiên sinh, tôi tiễn ngài ra ngoài!” Người kia vui cười ha ha, rồi cung kính tiễn Diệp Mặc đi ra ngoài cổng nhà xưởng.

Đúng lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen đi đến đầu đường.

Có hai người ngồi trên ghế sau, bên trái là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, dáng người gầy gò, khuôn mặt ngay ngắn, thần sắc nghiêm túc, trên trán còn có vài phần cương nghị và quả quyết.

Ông ta mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu và sạch sẽ, nhìn cả người đều sạch sẽ, cẩn thận và tỉ mỉ.

Ông ta đang tập trung tinh thần đọc chồng văn kiện ở trên đùi.

Mà bên cạnh ông ta thì là một người phụ nữ trung niên mập mạp, bà ta trang điểm rất đạm, ăn mặc cũng khá diễm lệ, trên cái cổ thô và to còn đeo một sợi dây chuyền trân châu rất to.

“Đám công nhân kia lại muốn tăng lương rồi! Phi! Đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”

“Cho bọn họ công việc để làm là tốt lắm rồi, thế mà còn đòi này đòi nọ, thật là không biết điều!”

Dương Xuân Hoa ngồi vênh mặt lên, miệng thì líu lo không ngừng mắng chửi người khác.

Dương Xuân Hoa nghĩ đến chuyện vừa rồi thì lại tức giận.

Đám công nhân trong xưởng lại đòi tăng lương, đây chẳng phải là đòi tiền của mình sao!

Những năm nay con trai đã thua lỗ rất nhiều tiền, khiến cho vốn liếng của bọn họ đã mất hơn nửa rồi, hiện giờ ai bắt bà bỏ tiền trong túi ra thì chính là kẻ thù của bà!

“Chấn Lâm, ông mau đuổi tên đốc công đó đi! Nhìn thấy tên đó là lại thấy phiền!” Dương Xuân Hoa mắng một trận, rồi quay sang nhìn chồng mình, sau đó nói với giọng the thé.

Chu Chấn Lâm cau chặt mày lại, nhưng không thèm để ý đế bà, mà vẫn cúi đầu đọc tài liệu ở trên đùi như vũ.

“Còn xem cái gì, tôi đang nói chuyện với ông đấy!”

Dương Xuân Hoa lại nói với giọng điệu giận dữ.

Chu Chấn Lâm nghe thấy thế thì lại cau mày chặt hơn.

Ông ta khép tài liệu lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn vợ của mình.

Chu Chấn Lâm đánh giá khuôn mặt xấu xí được trang điểm dày đặc này, lại đảo mắt qua cơ thể béo mập này thì lại cau mày chặt hơn nữa, trong mắt lóe lên một tia chán ghét không dễ phát hiện.

Bình Luận (0)
Comment