Tối 14 tháng Giêng.
Nhà máy trang phục Lợi Hưng, Chu Chấn Lâm kết thúc một ngày làm việc, ông ta đi xuống dưới, rồi ngồi lên chiếc xe Bentley màu đen của mình.
“Ông chủ, giờ đi đâu?” Tài xe cung kinh hỏi.
Chu Chấn Lâm mỉm cười, rồi báo tên một câu lạc bộ.
Tài xế gật đầu rồi bắt đầu lái xe.
Trong xe hơi nóng nên Chu Chấn Lâm cởi áo khoác ngoài ra, rồi cẩn thận đặt qua một bên, ông nghĩ đến chuyện lát nữa có thể nhìn thấy một số gương mặt xinh đẹp và trẻ tuổi, có thể tiếp xúc với một số cơ thể trẻ trung thì lại cảm thấy rất hưng phấn.
Chu Chấn Lâm đã hết hứng thú với mụ đàn bà già nua xấu xí ở trong nhà từ mười mấy năm trước rồi, những năm gần đây tính tình của bà ta càng ngày càng táo bạo khiến cho ông càng thêm chán ghét, có lúc ông còn chẳng buồn về nhà.
Một lúc sau, chiếc xe đi ngang qua một nhà công xưởng.
Chu Chấn Lâm đảo mắt nhìn qua thì hơi sửng sốt một chút.
“Dừng dừng, dừng lại!”
Mấy giây sau Chu Chấn Lâm mới lấy lại tinh thần, vội vàng hô lên.
Sau khi xe dừng lại, Chu Chấn Lâm vội vàng hạ cửa sổ xe xuống, rồi nhìn về phía công xưởng, hai mắt ông ta lập tức trợn trừng, bên trong tràn đầy vẻ kinh ngạc và khó tin.
Một đám xe vận tải đang ra ra vào vào nhà công xưởng kia, bên trong công xưởng đèn đuốc sáng trưng, cảnh tượng rất rộn ràng và bận rộn!
Hiển nhiên, công việc kinh doanh cực kỳ tốt!
Thế nhưng mà, điều này làm sao có thể chứ!
Chu Chấn Lâm nhớ rõ công xưởng này là của thằng nhãi họ Diệp kia mới mua lại, nhưng mà mới chỉ được sáu ngày thôi mà!
Một công xưởng vừa vào tay được sáu ngày ngắn ngủi, thì làm sao có thể bắt đầu làm việc được, lại còn kinh doanh tốt như thế này, ít thời gian này chỉ sợ còn không thuê đủ người ý chứ!
Coi như đủ người, thì bán cho ai đây?
Chu Chấn Lâm nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và mờ mịt.
Tình cảnh trước mắt khiến cho ông ta cảm thấy rất khó tin!
“Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!”
Sau khi ngồi thẳng trở lại, thần sắc của Chu Chấn Lâm cũng đã trở nên hoảng hốt.
“Đúng rồi, có lẽ thằng nhãi kia đã bán nhà xưởng này cho công ty khác rồi, mình phải hỏi một chút mới được!”
Chu Chấn Lâm thì thào một câu, rồi cầm điện thoại di động lên, gọi cho người quen trong khu công nghiệp để hỏi thăm.
“Cái gì? Không bán cho người khác á?”
Sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn, toàn thân ông ta chấn động như bị đánh một chùy mạnh.
Nét mặt của ông ta cũng đã biến thành ngốc trệ, điện thoại di động trong tay cũng suýt nữa rơi xuống.
Chu Chấn Lâm không thể nào tin nổi, và cũng không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
Nếu như không bán, thì chứng tỏ thằng nhãi họ Diệp kia đã dùng sáu ngày ngắn ngủi để mở công xưởng, mà dường như còn kinh doanh rất tốt nữa.
Ông nghĩ đến việc mình còn khoác lác ở trước mặt thằng nhãi đó thì mặt lập tức đỏ lên, ông cảm thấy cực kỳ mất mặt, mặt ông nóng lên giống như bị người ta hung hăng quất mấy bàn tay vào mặt vậy.
……
Cạch cạch!
Chu Chấn Lâm mở cửa nhà mình rồi đi vào trong.
Thần sắc của ông ta vẫn hơi hoảng hốt, giống như lạc mất hồn phách vậy.
Dáng vẻ của ông ta như đã chết lặng.
“Ui! Hôm nay ông về sớm thế cơ à? Không đi chơi bời lêu lổng sao? Không đi tìm mấy con hồ ly tinh kia nữa à?” Dương Xuân Hoa nghe thấy tiếng mở cửa thì vặn vẹo cái eo mập mạp đi ra xem, khi nhìn thấy Chu Chấn Lâm thì lại lườm một cái rồi nói vài câu châm chọc.
Chu Chấn Lâm đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn Dương Xuân Hoa một cái, rồi cũng chẳng thèm để ý, mà đi chẳng vào phòng khách, đặt mông ngồi xuống ghế sa lon rồi ngửa đầu dựa ra sau, toàn thân ông giống như mất hết sức lực vậy, miệng thì thở phì phò.
“Ông. . . ông làm sao thế?”
Dương Xuân Hoa thấy chồng mình hơi lạ cho nên hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Bà còn nhớ nhà công xưởng kia không?”
Chu Chấn Lâm ngồi thẳng dậy, nhìn vào Dương Xuân Hoa hỏi một câu, thần sắc của ông lại hơi mỏi mệt, và tiều tụy.
“Nhà nào? A! Ông nói cái công xưởng của tên mặt trắng nhỏ kia sao! Tất nhiên là nhớ rồi, làm sao có thể không nhớ được chứ, nhưng công xưởng đó làm sao?” Dương Xuân Hoa nghe xong thì hơi sững sờ, rồi lại có chút buồn bực.
Tên mặt trắng nhỏ kia lại gây sóng gió gì rồi à!
Chắc nhà công xưởng đó sẽ phá sản sớm thôi!
Dù chuyện này đã qua vài hôm nhưng bà vẫn còn đang vui vẻ đây, có cảm giác như cười trên nỗi đau của kẻ khác, những ngày gần đây tâm trạng của con trai cũng tốt hơn nhiều, hiển nhiên là cũng rất vui vẻ.
“Nhà công xưởng đó. . . bắt đầu làm việc rồi!” Chu Chấn Lâm lẩm bẩm.
“Bắt đầu làm việc? Bắt đầu làm việc thì bắt đầu làm việc thôi! Có gì mà phải ngạc nhiên chứ!” Dương Xuân Hoa cười nhạo, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Bà còn ước gì công xưởng đó bắt đầu làm việc sớm hơn, sản xuất ra nhiều quần áo hơn, như vậy thì sẽ càng thua lỗ nhiều hơn, bà sẽ càng thống khoái hơn!
“Kinh doang. . . cũng rất tốt!” Chu Chấn Lâm lại nói, thần sắc lại trở nên hoảng hốt một lần nữa.
Vừa rồi ông còn xuống xe, đi vào trò chuyện với đám công nhân trong công xưởng, bây giờ nhớ lại những gì đám công nhân kia nói thì ông vẫn cảm thấy cực kỳ khó tin và chấn động.
“Kinh doanh rất tốt? Không thể nào!”
Dương Xuân Hoa giật mình, rồi kêu lên đầy kinh ngạc.
Công xưởng vừa mở thì lấy đâu ra đơn hàng?
Đúng rồi, nhất định là tên mặt trắng nhỏ kia dựa vào quan hệ của Ngọc Tình, tìm kiếm vài ông chủ rồi kéo đơn đặt hàng!
Chẳng qua là mấy đơn đặt hàng này thì có thể lớn bao nhiêu chứ, có gì đáng giá kinh ngạc đâu!