“Đi thôi!”
Quan Tuyết ăn sáng xong thì mặc thêm một chiếc áo khoác màu đen, cầm túi xách rồi đi ra cửa thay một đôi giày cao gót màu đen.
Gương mặt của nàng được trang điểm nhẹ nhàng càng lộ ra vẻ long lanh, kiều diễm, cực kỳ mê người.
Nàng vốn đã là một mỹ nhân rồi, cho dù là năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt nàng, ngược lại còn tăng thêm vài phần phong vận thành thục và mị lực.
Chiếc áo khoác màu đen khiến cho nàng lộ ra mấy phần hiên ngang.
Quan Tuyết lái xe của mình chạy đến khu công nghiệp, tìm tòi một lúc thì cũng tìm được đến cửa của công xưởng.
“Là . . . ở đây sao?”
“Là tổng giám đốc Quan sao?”
Chiếc xe vừa dừng lại, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi ra nghênh đón, người này có cơ thể hơi cao gầy, khuôn mặt thì hơi đen, nhưng tinh thần rất tốt, vừa nhìn là biết là người tài giỏi và khôn khéo.
“Anh là . . .?” Quan Tuyết kéo cửa kính xe xuống rồi buồn bực hỏi.
“Ừ! Tôi họ Điền, Điền Hoành Bân, hôm qua ông chủ Diệp đã mời tôi làm xưởng trưởng của công xưởng này, sau này công việc sản xuất cứ để tôi lo.” Điền Hoành Bân cười nói.
Ông ta phụ trách công xưởng, còn vị tổng giám đốc Quan này quản lý toàn bộ công ty, cũng coi như là sếp của ông ta.
“Ông chủ Diệp nói rằng nếu như có cô gái xinh đẹp nào đến đây, thì người đó chính là tổng giám đốc Quan, đúng là không sai chút nào!” Điền Hoành Bân lại nói.
Quan Tuyết nghe thấy thế thì nhướn mày lên.
Cậu em trai kia cũng biết khen nàng sao?
Nàng không tin miệng anh ta lại ngọt như vậy!
Lần đầu tiên gặp mặt anh ta còn tỏ ra cao ngạo và lạnh lùng, còn chẳng thèm nhìn thẳng vào nàng, lại còn vứt danh thiếp của nàng vào sọt rác nữa, khiến cho nàng tức đến nổ phối.
Có điều, mặc kệ anh ta có nói thế hay không thì nàng nghe thấy thế cũng rất vui vẻ.
“Anh ta đến rồi à?” Quan Tuyết hé miệng cười một tiếng rồi định xuống xe.
“Đừng xuống, ngoài này lạnh lắm, cô đỗ xe ở bên trong đi.” Điền Hoành Bân vội vàng nói.
“Ừ!” Quan Tuyết hơi ngẩn ra, rồi khởi động xe đi vào trong công xưởng, sau đó dừng lại trước một căn phòng.
“Ông chủ Diệp đã đến từ sớm, cũng đã làm xong một bộ quần áo rồi, đến cùng thì ông chủ Diệp này có lai lịch gì mà lợi hại như vậy?” Điền Hoành Bân đuổi lên trước, dẫn Quan Tuyết đi về phía trước, ông ta vừa đi vừa sợ hãi thán phục.
Hôm qua, Điền Hoành Bân còn cảm thấy, người này chỉ là một phú nhị đại bình thường, có ít tiền nên muốn xông vào ngành trang phục lăn lộn, nhưng hôm nay được kiến thức bản lĩnh của vị kia, thì ông đã bị chấn động đến mức trợn mắt há mồm.
Điền Hoành Bân đã lăn lộn trong ngành này mấy chục năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ai có tay nghề tài giỏi hơn vị này!
Quả thật . . . là tay nghề như thần!
Quan Tuyết cầm túi xách đi theo, nghe thấy thế thì không khỏi cười một tiếng.
Cậu em trai này cũng không phải là người bình thường mà!
Tài hoa của anh ta cực kỳ yêu nghiệt, không nói đến tài hoa ở những phương diện khác, mà chỉ nói đến chuyện thiết kế quần áo thì cũng cực kỳ tài giỏi, đám quần áo trẻ con anh ta thiết kế đã khiến cho những cửa hàng làm nhái kia kiếm được một đống tiền.
“Anh ta vẫn luôn lợi hại như vậy đấy!” Quan Tuyết mỉm cười, nói khẽ.
Một lát sau, hai người đã tiến vào một văn phòng rộng lớn, trong này đã có rất nhiều người, cậu em trai kia cũng ở đây, sau khi giới thiệu thì Quan Tuyết biết, những người này đều là nhân tài ở các phương diện được Diệp Mặc mời đến.
“Tổng giám đốc Quan!”
Những người này nhìn thấy Quan Tuyết thì đều vô cùng nhiệt tình.
“Mọi người tự làm quen một chút đi, sau đó thì bắt đầu làm việc, cứ dựa theo thiết kế của tôi mà làm, tranh thủ thời gian mấy ngày này làm xong trang wed của công ty để bán hàng online đi, còn văn phòng thì tôi đã liên hệ với Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ rồi, tự mọi người chuyển đồ qua đi!” Diệp Mặc nói xong thì nhìn về phía Quan Tuyết.
Hôm qua hắn đã liên hệ với mấy đoàn đội có kinh nghiệm rồi, qua mấy ngày là có thể mở công ty rồi, mọi chuyện cũng có thể đi vào quỹ đạo rồi.
“Được!” Quan Tuyết gật đầu, trịnh trọng lên tiếng.
Diệp Mặc lại bàn giao vài câu rồi rời đi, hắn trở về phòng làm việc.
Sau khi thiết kế vài bộ quần áo thì Diệp Mặc mở live stream.
Khi live stream thì Diệp Mặc nói chuyện mình muốn mở công ty bán quần áo trẻ em cho đám fan nghe, đám fan hâm mộ nghe xong thì cũng không cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn hơi vui mừng, bọn họ đã bảo streamer này làm từ lâu rồi mà anh ta không chịu làm, khiến cho đám làm hàng nhái kia hung hăng ngang ngược như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mặc đều bận rộn thiết kế và live stream, khi có thời gian rảnh thì hắn liền đến công ty và công xưởng để kiếm tra tiến độ sản xuất và chất lượng sản phẩm.