“Vậy. . . anh đo đi!”
Tô Ngọc Tình nhỏ giọng nói, mặt nàng đã hơi đỏ lên.
Nàng nói xong thì cúi đầu, ánh mắt rơi trên mặt đất, nàng cảm thấy xấu hổ không dám nhìn vào Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn nàng đến mức thất thần.
Mặc dù hai người đã ở trung một đoạn thời gian, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
“Anh nhìn cái gì đấy!”
Tô Ngọc Tình thấy Diệp Mặc đứng im bất động thì ngẩng đầu lên, sẵng giọng một câu.
“Ừm!”
Diệp Mặc vội vàng lấy lại tinh thần, rồi cầm thước dây tiến lên, nghiêm túc đo đạc từ đầu đến chân một lần, kể cả cổ và bàn chân trắng cũng đo một lần.
“Ai nha! Ngứa!”
Có lẽ khi nâng bàn chân lên, Diệp Mặc đã chạm vào lòng bàn chân nàng, khiến cho nàng hô lên một tiếng, không khống chế nổi mà bật cười.
Bàn chân của nàng vẫn luôn rất mẫn cảm, chỉ cần gãi nhẹ một cái là đã buồn không chịu nổi.
“Xong rồi!” Diệp Mặc thu thước dây và quyển sổ lại.
Sau đó hắn liền đi đến thư phòng.
Tô Ngọc Tình choàng áo ngủ lên, che khuất đi cơ thể uyển chuyển và trắng như tuyết của mình, sau đó thì nàng ngồi xuống ghế sa lon ở bên cạnh, rồi hé miệng cười.
Dáng vẻ chăm chú và nghiêm túc vừa rồi của Diệp Mặc rất cuốn hút, tuy rằng động tác của Diệp Mặc rất nhẹ, nhưng vẫn vô tình chạm vào cơ thể của nàng, khiến cho tâm thần của nàng run lên, trái tim đập bình bịch như hươu chạy.
“Ai nha!” Tô Ngọc Tình sờ lên gương mặt một cái, liền cảm thấy mặt đã hơi nóng.
Nàng vội vàng đứng lên đi xem hai đứa bé, để phân tán đi những suy nghĩ của mình.
“Sao rồi?”
Một lát sau, nàng rón rén đi vào thư phòng, thì nhìn thấy Diệp Mặc đang ngồi trên bàn, nghiêm túc vẽ thiết kế.
“Oa! Đẹp quá!”
Bên cạnh còn có mấy bản thiết kế đã vẽ xong, nàng liền cầm lên xem thì sợ hãi than lên một tiếng.
Có mấy bộ quốc phong cực kỳ hoa lệ, còn có mấy bộ phong cách Tây cũng rất đặc sắc và vô cùng xinh đẹp.
“Em chưa ngủ à?”
Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái.
Tô Ngọc Tình hé miệng cười một tiếng, lắc đầu dịu dàng nói: “Các con ngủ rồi, ngủ rất say sưa! Em không buồn ngủ, nên sẽ ngồi đây với anh! Có lẽ em còn có thể cho anh ít ý kiến nữa!”
Nàng nói xong thì chuyển một cái ghế qua bên cạnh Diệp Mặc rồi ngồi xuống, sau đó nằm nhoài ra bàn, ánh mắt thì nhìn chằm chằm Diệp Mặc không hề chớp mắt.
Nhưng nửa tiếng sau nàng cũng hơi buồn ngủ.
Một lát sau, thì díu hết cả mắt lại.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì bật cười một tiếng, rồi đứng lên ôm nàng đi về phòng ngủ, rồi đắp chăn lên cho nàng.
“Ngủ đi!”
Hắn cúi người hôn lên trán nàng một cái, rồi tắt đèn, đi ra ngoài.
“Ngủ ngon!”
Người ngọc ở trên giường thì thào một câu, hai mắt nhắm nghiền, rất nhanh đã ngủ say.
Diệp Mặc quay lại thư phòng tiếp tục thiết kế, mãi cho đến 5 giờ sáng hắn mới thiếp đi một lúc.
……
Sáu rưỡi sáng.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên.
Người ngọc ở trên giường trở mình một cái, vươn cánh tay trắng nuột ra sờ mó lung tung, cuối cùng cũng với được điện thoại di động, sau đó tắt đồng hồ báo thức.
Hàng mi run lên, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra.
Sau đó, nàng ngáp một cái.
Mới có sáu rưỡi, thực sự là quá sớm.
Nhưng, nàng nhất định phải dậy!
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nên nàng phải chuẩn bị một chút.
Quan Tuyết nằm ngây người một lúc rồi mới ngồi dậy.
Mái tóc dài đen nhánh của nàng tùy ý xõa tung, che khuất đi nửa khuôn mặt, lại trượt xuống theo bờ vai tuyết trắng nõn, chìm vào trong khe rãnh sâu hun hút.
Da thịt trắng nõn của nàng bị mái tóc đen nhanh này làm cho càng thêm nổi bật.
Nàng duỗi cặp đùi đẹp trắng như tuyết từ trong chăn ra, rồi giẫm xuống sàn nhà ấm áp.
Cộc cộc!
Nàng cất bước đi qua, dáng người uyển chuyển và thành thục khẽ dung đưa, nhìn trông rất mê người.
Khi đến trước tủ quần áo, nàng mở tủ ra rồi cau mày.
“Mặc cái gì bây giờ?”
Dù sao cũng là công việc này!
Phải mặc một bộ khác lúc trước mới được.
“Vậy thì. . . bộ này đi!”
Đôi mắt đẹp của Quan Tuyết quét đi quét lại, cuối cùng rơi vào một bộ đồ lót liền thân màu đỏ chót.
Bộ đồ lót liền thân này còn có ren, nên tương đối gợi cảm, nhưng mặc ở bên trong thì không sợ ai nhìn thấy cả, màu đỏ cũng là màu sắc vui vẻ và may mắn!
“Đúng! Chính là bộ này!”
Quan Tuyết mím môi cười một cái, nàng cảm thấy bộ này rất thích hợp.
Cộc cộc!’
Chọn quần áo xong thì nàng đi về phía phòng tắm, tắm rửa xong thì bắt đầu bôi mỹ phẩm dưỡng da lên làn da mềm mại của mình.
“Xinh đẹp!”
Sau khi mặc xong bộ đồ lót liền thân màu đỏ, Quan Tuyết soi gương rồi cảm thán một câu, trước kia nàng rất ít khi mặc màu đỏ, bởi vì cảm thấy màu đỏ hơi diễm lệ, sau khi mua về cũng không mặc, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy cực kỳ đẹp đẽ.
Sau đó, Quan Tuyết mặc áo sơ mi, váy zip . . . đến khi mặc xong, thì khí chất của nàng liền thay đổi, trở nên thành thục mà lại khiêu gợi.