Sáu giờ sáng, Diệp Mặc đã tỉnh dậy.
Đêm qua hai giờ mới ngủ, bốn giờ sáng hắn tỉnh dậy thay tã rồi dỗ hai đứa bé đi ngủ.
Người ngọc bên cạnh vẫn đang ngủ say rất an bình và yên ổn.
Diệp Mặc rón rén rời giường, hắn đi qua xem hai đứa bé thì thấy hai đứa nhóc vẫn ngủ say, gương mặt cũng an bình và yên ổn giống như mẹ của chúng vậy.
Rửa mặt và thay quần áo xong thì Diệp Mặc đi xuống nhà.
Bầu trời bên ngoài khá u ám.
Hắn đã xem dự báo thời tiết, mấy hôm nay trời sẽ rất lạnh, nhưng mấy hôm nữa sẽ ấm dần, khi đó sẽ thích hợp dẫn hai đứa bé ra ngoài, đi ngắm hoa tết và phơi nắng.
Diệp Mặc ra ngoài đi dạo, hoạt động xương cốt một chút rồi trở về làm bữa sáng.
Những ngày này khá bận nên trưa và chiều tối hắn không về được, cho nên hắn phải chuẩn bị cả cơm trưa và cơm tối cho Ngọc Tình luôn, hắn tẩm ướp gia vị hết rồi, nàng chỉ cần nấu lên là được.
Hắn cũng phải chuẩn bị một chút thức ăn bổ sung cho bọn nhỏ nữa.
“Chào buổi sáng!”
Tám giờ sáng Tô Ngọc Tình mới tỉnh, nàng ôm hai đứa bé đi xuống nhà.
Nàng mới chỉ rửa mặt chứ chưa thay quần áo, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ có viền ren khơi gợi và mỏng manh tối hôm qua, dáng người mềm mại và bốc lửa ở bên trong như ẩn như hiện.
Dưới làn váy ngủ là một đôi chân thon dài trắng như tuyết, cực kỳ hấp dẫn.
Nàng ôm hai đứa bé đi vào nhà bếp xem Diệp Mặc làm cơm như mọi ngày.
“Em đi ngồi một lúc!”
Đứng được một lát, nàng cảm thấy hơi mệt liền đi ra phòng khách.
Hai đứa nhóc này đã sắp 9 tháng rồi, càng ngày càng nặng.
Nàng ngồi xuống ghế sô pha, rồi vén áo lên cho bọn nhỏ bú sữa.
“Hai ngày nữa anh sẽ hết bận, nếu em có việc thì cứ về Đế Kinh trước đi!” Diệp Mặc mang bữa sáng lên bàn, rồi đi vào phòng khách.
Hắn hít nhẹ một hơi, liền có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa ở trong không khí.
Tâm thần của Diệp Mặc rung động, lập tức nhìn qua.
Tô Ngọc Tình cũng không kiêng kỵ gì, ban đầu nàng còn hơi thẹn thùng, nên khi cho con bú đều sẽ tránh qua một bên, nhưng sau này nàng cũng quen thuộc, dù sao hai người cũng đã sống chúng khá lâu rồi.
Hơn nữa, Diệp Mặc cũng không phải là chưa được nếm qua. . .
Tô Ngọc Tình nghĩ đến đây thì gương mặt đã hơi đỏ lên vì ngượng ngùng.
“Cũng được! Vậy để em nói với chị Mạn Ny sắp xếp công việc!”
Một lát sau, Tô Ngọc Tình thu liễm nỗi lòng, nghiêm mặt nói.
“Em còn rất nhiều việc! Chuẩn bị album mới này, vài game show và tiết mục, đại sứ hình tượng này. . .! Chị Mạn Ny còn nói là, năm nay sẽ sắp xếp cho em một nhân vật khách mời trong phim điện ảnh, để xem hiệu quả ra sao.”
“Phim điện ảnh?” Diệp Mặc hơi giật mình, kinh ngạc nói.
“Là khách mời thôi, không phải diễn viên chính đâu, em cũng không có thời gian rảnh để đi làm diễn viên chính, anh yên tâm, sẽ không có tiếp xúc thân mật với nam diễn viên nào đâu! Chị Mạn Ny sẽ sắp xếp hết!” Tô Ngọc Tình hé miệng cười.
Nàng rất rõ ràng Diệp Mặc đang lo lắng cái gì.
“Vậy thì tốt!” Diệp Mặc mỉm cười.
Diệp Mặc chờ hai đứa bé bú xong thì mới ôm hai đứa bé qua bàn ăn, rồi cho bọn nhỏ ăn thêm một ít thức ăn phụ.
Sau khi Tô Ngọc Tình ăn sáng và thay quần áo xong thì Diệp Mặc mới ra khỏi nhà.
Hắn đi đến công xưởng một chuyến để xem tiến độ sản xuất, sau đó thì lại đi qua mấy nhà công xưởng và nhà máy vừa mua hôm qua, cũng còn rất nhiều thủ tục cần hoàn thành.
“Không cung cấp hàng cho Lợi Hưng nữa sao?”
Sau khi mấy xưởng trưởng nghe thấy yêu cầu của Diệp Mặc thì hơi giật mình.
Nhà máy trang phục Lợi Hưng này vẫn luôn là một trong những khách hàng lớn của bọn họ.
“Cắt đứt tất cả hợp tác đi!” Diệp Mặc quả quyết nói.
Đám xưởng trưởng không nói gì nữa.
Bọn họ cũng đã đoán ra được chuyện gì xảy ra, hôm qua ông chủ bọn họ nói rằng không cung cấp hàng cho bên Phác Ngọc, nhưng một đêm trôi qua, ông chủ của công xưởng đã biến thành một người trẻ tuổi.
Vị ông chủ mới này vừa đến đã để bọn họ cung cấp hàng cho Phác Ngọc, rồi cắt đứt hợp tác với Lợi Hưng, hiển nhiên, vị này chính là ông chủ của Phác Ngọc.
Mà người gây sự, thì chính là Lợi Hưng.
Kết quả này tất nhiên là vị này thắng.
Vi này có thể thuyết phục ông chủ, mua được mấy công xưởng và nhà máy này thì chứng tỏ thực lực phải rất hùng hậu, trang phục Lợi Hưng làm sao có thể so sánh được.
Chỉ sợ trang phục Lợi Hưng phải xong đời rồi!
Diệp Mặc đi từ khu công nghiệp đến phòng làm việc thì đã hơn 12 giờ trưa, hắn ăn một chút rồi bắt đầu mở live stream.
……
Hơn ba giờ chiều.
Một chiếc máy bay hạ xuống sân bay thành phố H.
Khoang hạng nhất, người ngọc đang nằm nghiêng trên một chiếc ghế hào hoa.
Một chiếc váy dạ hội màu xanh da trời nhẹ nhàng bao lấy cơ thể uyển chuyển và xinh đẹp của nàng.
Chiếc váy dạ hội này là kiểu quây ngực, nên có thể nhìn thấy hai bờ vai trắng nõn bên dưới cái cổ trắng ngần, bên dưới là hai khối xương quai xanh tinh xảo, còn cả một mảnh đẫy đà có quy mô kinh người và khe sâu hun hút kia nữa.
Da thịt của nàng rất trắng, trong suốt trơn bóng, khiến cho người ta có một loại cảm giác băng cơ ngọc cốt(*).
(*) ý nói da như băng, xương như ngọc.
Cho dù chỉ nhìn da thịt và phong thái này, chứ không nhìn dung mạo cũng đủ để khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp này rồi.
Thế mà dung mạo của nàng thì lại đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Da thịt nõn nà, mũi ngọc tinh xảo rất cao, hai bờ môi anh đào căng mọng, mềm mại như nước, lại còn có một màu hồng như hoa anh đaoà, còn cả đôi mắt xinh đẹp không linh đang nửa mở nửa khép này cũng lộ ra vài phần thanh lãnh.
Lỗ tai của nàng cũng rất tinh xảo, hình dáng cực kỳ đẹp mắt, phần da thịt trên tai cũng mềm nhẵn và trắng như tuyết như vậy.
Giờ phút này, nàng đang đeo tai nghe bluetooth nghe âm nhạc.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi híp lại với vẻ ngất ngây, đôi chân ngọc trắng như tuyết thì lắc lư theo tiết tấu.