Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 497 - Chương 497: Tô Ngọc Tình: Cùng Tắm Đi!

Chương 497: Tô Ngọc Tình: Cùng tắm đi! Chương 497: Tô Ngọc Tình: Cùng tắm đi!

Khách sạn Duyệt Vân Trang.

“Chủ tịch Diệp!”

Lý Lệ Quyên chờ Diệp Mặc nói chuyện điện thoại xong thì mới đi qua.

Diệp Mặc quay người nhìn Lý Lệ Quyên rồi cười nói: “Sắp mười một giờ rồi, cô cũng nên về nghỉ đi!”

“. . .Tôi cũng chuẩn bị về đây!” Lý Lệ Quyên mỉm cười.

Ngày bình thường thì Lý Lệ Quyên đã tan làm từ sớm rồi, nhưng hôm nay Chủ tịch Diệp mời khách ở đây, mà đều là những vị khách quan trọng, Lý Lệ Quyên cảm thấy không yên lòng cho nên mới ở lại khách sạn để trông coi.

“Đúng rồi, hôm nay Kỷ tiểu thư gọi điện thoại báo rằng ngày mai sẽ đến, tôi đã bảo người dọn dẹp phòng của cô ấy rồi!” Lý Lệ Quyên nhớ đến chuyện này nên nói ra.

Lý Lệ Quyên nhớ đến vị Kỷ tiểu thư này thì lại nở nụ cười.

Kỷ tiểu thư xinh đẹp đến mức một người phụ nữ như cô cũng cực kỳ yêu thích.

“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu mỉm cười.

Vị Kỷ tiểu thư này không chỉ chiếu cố việc làm ăn của khách sạn, mà còn cổ động mình live stream nữa, lại còn quét rất nhiều tiền nữa.

“Năm ngoái cô ấy đi lúc nào?”

“Ngày 28 Kỷ tiểu thư mới về nhà!” Lý Lệ Quyên cười nói.

Ngày 28 đi, bây giờ mới 15 tháng Giêng đã quay lại, vị Kỷ tiểu thư này thật sự thích nơi này, tất nhiên, Kỷ tiểu thư thích nhất không phải là khách sạn, mà là tài nghệ nấu nướng của Chủ tịch Diệp.

Mỗi khi Chủ tịch Diệp đến, rồi nấu một bữa cho Kỷ tiểu thư, thì Kỷ tiểu thư đều rất vui vẻ.

“Ra là vậy!” Diệp Mặc cũng cười: “Vậy thì tôi phải đến làm cho cô ấy một bữa mới được!”

“Vâng!” Lý Lệ Quyên cười một tiếng.

“Tôi đi đây!”

Diệp Mặc mỉm cười, rồi ngồi lên xe của khách sạn để tài xế chở về nhà.

“Anh về rồi!”

Tô Ngọc Tình vẫn chưa ngủ, mà đang chờ Diệp Mặc về.

Sau khi Diệp Mặc vào cửa thì nàng tiến lên đón, duỗi cánh tay ngọc ra bắt lấy tay của Diệp Mặc, nắm nhẹ một cái, dịu dàng nói: “Có uống nhiều rượu không!”

Nàng nghe Diệp Mặc nói là công xưởng gặp rắc rối, hắn phải mời khách xã giao.

“Cũng bình thường! Em thấy anh có say chút nào không!” Diệp Mặc mỉm cười, an ủi.

“Tửu lượng của anh. . .! Thật là . . .!” Tô Ngọc Tình bĩu môi một cái, cười xinh đẹp nói.

Nàng lại nhớ đến cha và anh trai mình, hai người thay phiên nhau uống mà còn bị Diệp Mặc uống cho say ngất, đến bây giờ nghĩ lại mà vẫn còn buồn cười.

“Thế. . . công việc thế nào rồi?” Nàng lại cười duyên nói.

“Giải quyết xong rồi! Anh còn mua thêm mấy công xưởng nữa.” Diệp Mặc cười nói.

Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì thấy hơi kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi: “Mua hết bao nhiêu tiền vậy? Anh còn đủ tiền không? Chỗ em vẫn còn tiền này, hay là . . .”

“Không cần đâu! Đủ rồi, dạo này anh cũng kiếm được kha khá!” Diệp Mặc lắc đầu.

“Được rồi! Nếu như cần thì anh cứ nói với em!” Tô Ngọc Tình nói xong thì mỉm cười dịu dàng.

“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Hắn cởi áo khoác rồi treo lên, sau đó đi vào trong nhà.

“Tại sao những công xưởng kia lại làm như vậy?” Tô Ngọc Tình hỏi.

“À! Là nhà Dương Xuân Hoa, nhà bọn họ cũng mở một công xưởng trang phục, lần trước anh gặp bọn họ ở trong khu công nghiệp.” Diệp Mặc giải thích một chút.

“Hóa ra là bọn họ! Nhà này cũng quá xấu xa rồi!” Tô Ngọc Tình cau mày lại.

Nàng vẫn luôn rất chán ghét Dương Xuân Hoa này, lúc trước còn nói đùa rằng để nàng làm con dâu nhà họ, bây giờ lại còn cố ý phá hoại chuyện làm ăn của Diệp Mặc nữa.

“Bây giờ không sao rồi! Nhà bọn họ cũng sẽ gặp báo ứng!” Diệp Mặc mỉm cười.

“Khẳng định!” Tô Ngọc Tình nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo một cái, hừ nói.

Nàng nghĩ đến gia đình đó thì vẫn còn hơi giận.

“Hôm nay là rằm tháng Giêng, bọn mình không qua nhà nên cha mẹ gọi điện thoại đến hỏi, em nói rằng anh vừa mở công xưởng trang phục, kinh doanh còn rất tốt cho nên khá bận rộn! Mẹ còn khen anh tận mười phút đồng hồ nữa!”

“Còn có anh trai em nữa, hình như anh ấy biết thứ gì nên còn khen anh rất lợi hại nữa!”

Hai người nắm tay nhau đi lên tầng, vừa đi vừa trò chuyện.

“Anh. . . hôm nay anh có mệt không?”

Tô Ngọc Tình nhìn qua hai đứa bé đang ngủ say, rồi bỗng nhiên mở đôi môi đỏ nở nang ra hỏi một câu, đôi mắt xinh đẹp và tươi sáng đã trở nên mọng nước, bên trong còn có những tia sáng rực rỡ đang lưu chuyển.

Diệp Mặc nhìn đến mức ngây người, lắc đầu nói: “Anh đi tắm trước. . .”

Hắn định quay người đi về phía nhà tắm.

Tô Ngọc Tình híp mắt nhìn Diệp Mặc, rồi duỗi cánh tay ngọc ra nắm lấy tay Diệp Mặc, lắc đầu dịu dàng nói: “Cùng tắm đi!”

“A?” Diệp Mặc nhất thời giật mình.

“Anh a cái gì mà a, đã sống với nhau bao lâu rồi mà anh còn thẹn thùng à!”

Tô Ngọc Tình cười phốc một tiếng, gương mặt xinh đẹp ở dưới ánh đèn lại trở nên rực rỡ, long lanh và rung động lòng người.

Sau đó, nàng tiến lên một bước, kéo Diệp Mặc đi về phía phòng tắm.

Bình Luận (0)
Comment