“Không. . .không thể nào! Làm sao có thể như vậy được! Tên đó. . .tên đó. . .”
Dương Xuân Hoa thì thào vài câu, bà ta vẫn không thể tin được chuyện này là thật.
“Tất cả đều là tại bà! Tự nhiên bà trêu chọc tên đó làm gì!”
Chu Chấn Lâm lại gào thét đầy phẫn nộ, rồi vung tay lên hất đổ tất cả những thứ ở trên tủ xuống đất.
Ông ta giống như đã phát điên, nhìn thấy thứ gì cũng đều đập cho nát bét.
Dương Xuân Hoa ngồi co quắp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đám ngực dậm chân kêu gào.
“Cha, mẹ?”
Chu Lỗi ở trên tầng nghe thấy âm thanh thì đi xuống, khi nhìn thấy tình hình trong phòng khách thì ngây người ra.
Hôm nay không phải là một ngày rất vui vẻ sao!
Tại sao cha mẹ còn cãi nhau hung ác như vậy?
“Cha, đừng đập nữa, có gì từ từ nói!”
Chu Lỗi đi qua, định ngăn cha mình lại.
Chu Chấn Lâm nhìn thấy Chu Lỗi, thì lửa giận trong lòng lại bốc lên, đưa tay ra hung hăng tát một cái.
Ba!
Mọt tiếng vang giòn.
Chu Lỗi lảo đảo một cái, rồi lại ngây ra, hoàn toàn không thể tin được người cha luôn luôn yêu thường mình lại ra tay đánh mình.
“Cái đồ vo dụng này!”
Chu Chấn Lâm hung dữ gào lên: “Mấy năm nay mày đã làm mất bao nhiêu tiền của ông, lập nghiệp lập nghiệp, mày mang một chút thành tích về cho ông xem nào! Phế vật, cả hai đều là phế vật!”
Chu Chấn Lâm nói xong thì hít sâu một hơi, sau đó lảo đảo đi về phía cửa ra vào, lại mở cửa đi ra ngoài.
Bành!
Cửa đóng sầm lại, toàn thân Chu Lỗi run lên, rồi ngã xuống đất, anh ta không thể nào tiếp nhận được việc cha mình không chỉ đánh mình, mà còn chửi mình là phế vật.
Dương Xuân Hoa ở bên cạnh lại kêu gào thảm thiết hơn, kêu đến tê tâm liệt phế.
“Mẹ, rốt cuộc thì có chuyện gì thế? Ban sáng. . . vẫn còn rất tốt mà?”
Chu Lỗi nhìn qua Dương Xuân Hoa, rồi hỏi với vẻ khó hiểu.
“Công xưởng nhà chúng ta sắp xong đời rồi! Là do tên khốn kia . . .”
Dương Xuân Hoa vừa thút tha thút thít vừa kể cho Chu Lỗi nghe.
Sau khi Chu Lỗi nghe xong thì ngồi yên tại chỗ như hồn xiêu phách lạc.
Dần dần, sắc mặt anh ta biến thành trắng bệch, trong lòng vừa hối hận lại vừa tuyệt vọng.
Chu Lỗi cảm thấy, mình không nên khuyên cha mình đối phó với tên kia, bây giờ thì hay rồi, coi như công xưởng không phá sản, thì việc làm ăn cũng rất khó khăn, mà cái nhà này cũng sắp tan tành rồi.
……
“Mấy vị ông chủ, đi thong thả!”
Khách sạn Duyệt Vân Trang, Diệp Mặc tiễn mấy vị ông chủ tận cổng chính.
“Ông chủ Diệp khách khí!”
Đám người ông chủ Cao vội vàng khoát tay, thái độ còn hơi kinh sợ.
Bọn họ đã được chứng kiến địa vị của người này trong bữa tiệc vừa rồi, đến cả phó hội trưởng Phương cũng phải khách khí và vô cùng nhiệt tình với người trẻ tuổi này, sau đó, vị này lại báo ra một cái giá khiến cho bọn họ không thể nào từ chối được.
Người này thực lực hùng hậu, ra tay hào phóng, khiến cho bọn họ rất khiếp sợ.
Dưới cái nhìn của bọn họ, thì vị ông chủ Diệp trẻ tuổi này không phải là một idol trên mạng đơn giản như vậy, mà rõ ràng là một nhân vật sâu không lường được, Chu Chấn Lâm kia chẳng là cái gì so với vị này.
Cho nên, bọn họ đều đồng ý bán công xưởng và nhà máy cho vị này.
Còn về phần nhà họ Chu sống hay chết, có quan hệ gì với bọn họ sao?
“Hội trưởng Phương, đi thong thả!”
Diệp Mặc khách khí tiễn đám người phó hội trưởng Phương lên xe.
Sau khi tiễn hết tất cả thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại di động lên, gọi cho Quan Tuyết một cuộc.
......
“Quả nhiên cậu em trai này vẫn rất bá đạo!”
Trong công xưởng, Quan Tuyết đặt điện thoại di động xuống.
Nàng hơi lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười khổ.
Cậu em trai này vẫn luôn rất bá đạo, chuyện công ty giải trí Kim Sư phá sản đã chứng minh điều đó, bây giờ thì lại mua hết tất cả công xưởng và nhà máy đã làm khó bọn họ.
Toàn bộ vấn đề lập tức được giải quyết!
Tiền, quả nhiên là một thứ tốt!
Quan Tuyết cảm thán một tiếng từ đáy lòng.
“Em trai?”
Xưởng trưởng Điền ở bên cạnh hơi sững sờ, rồi buồn bực nói.
Quan Tuyết hơi giật mình, gương mặt xinh đẹp lập tức hơi đỏ lên.
“A! Ừ. . .!”
Xưởng trưởng Điền giật mình, sau đó thì cười một tiếng, trong mắt đã hiện lên vẻ bừng tỉnh.
Tổng giám đốc Quan xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ nữa, mới 30 tuổi đã được ngồi vào vị trí Tổng giám đốc, chứng tỏ phải có quan hệ rất tốt với ông chủ, coi như không phải quan hệ nam nữ thì cũng là bạn thân.
“Ông chủ nói sao?” Xưởng trưởng Điền nghiêm mặt hỏi.
“Ông chủ. . . đã mua lại tất cả công xưởng và nhà máy đó rồi!” Quan Tuyết nhìn Xưởng trưởng Điền một cái, sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái, nói.
Sau khi Xưởng trưởng Điền nghe xong thì há hốc miệng, ngây ra như phỗng.
“Ông chủ còn nói muốn mua thêm vài nhà, bảo chúng ta đi xem có công xưởng hay nhà máy nào tốt thì sẽ mua lại.” Quan Tuyết lại nói.
Miệng của Xưởng trưởng Điền lại há to hơn, mãi mà không khép lại được.
Ông ta đã bị thực lực của ông chủ mình làm cho rung động!
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Sau đó, Xưởng trưởng Điền thở dài một hơi, như trút được gánh nặng.
Vừa rồi ông và vị Tổng giám đốc Quan này còn đang rầu rĩ không vui, không biết nên kiếm nguyên liệu ở đâu để ứng phó với đơn đặt hàng to lớn này, bây giờ thì ông đã có thể yên tâm rồi.
Có những nhà máy và công xưởng nguyên liệu này, thì sau này không sợ bị người khác bóp cổ nữa rồi.
“Tổng giám đốc Quan, cũng muộn rồi, cô về trước đi! Chuyện sản xuất cứ để tôi lo là được!” Xưởng trưởng Điền cười nói.
“Cũng được!” Quan Tuyết nhìn đồng hồ rồi gật đầu.
Sắp 11 giờ rồi, đúng là khá muộn!
Quan Tuyết quay người đi ra ngoài xưởng, đi về phía xe của mình ở trước ký túc xá.
Phù!
Sau khi bật điều hòa lên, nàng mới cởi áo khoác ngoài ra, để lộ bộ quần áo văn phòng uyển chuyển và khiêu gợi ở bên trong.
Một đôi chân thon dài và nở nàng cực kỳ hấp dẫn.
Khi mặc áo khoác thì nàng có một loại khí chất hiên ngang, sau khi cởi áo khoác ra thì lại lộ ra vẻ phong vận thành thục, hết sức mê người.
“Mệt mỏi quá!”
Quan Tuyết duỗi lưng một cái, nàng cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi.
Mấy ngày nay nàng phải làm việc cật lực, mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng, quả thật là hơi mệt.
Có điều, mặc dù hơi mệt mỏi nhưng nàng lại thấy rất vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy công ty dần dần tốt lên, dần dần đi vào quỹ đạo thì nàng lại có một cảm giác thành tựu, cảm thấy thú vị hơn công việc ở Thời Đại nhiều.
“Về nhà đi ngủ thôi!”
Quan Tuyết đổi đôi giày đế bằng ở trong xe rồi lái về nhà.