Chu Chấn Lâm đặt điện thoại xuống, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch.
Đám người kia đã bán tất cả công xưởng và nhà máy cho thằng nhãi kia rồi!
Thế nhưng mà, thằng nhãi này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Những công xưởng và nhà máy kia đều có lợi ích không tệ lắm, thu nhập hàng năm cũng rất ổn định, có nhiều người con làm vài chục năm rồi, không ngờ bọn họ lại bán đi, chứng tỏ phải bán được một cái giá hời.
Vậy thì phải mất bao nhiêu tiền mới mua được toàn bộ chứ?
“Xong đời!”
Chu Chấn Lâm thì thào một câu, ngã ngửa ra đằng sau.
Hiện giờ, không phải ông cắt đứt nguồn cung của thằng nhãi kia, mà là ngược lại, thằng nhãi kia sẽ cắt nguồn cung cấp hàng của ông, mục đích thằng nhãi kia nện tiền mua đám nhà máy và công xưởng nguyên liệu này rất rõ ràng, chính là trả thù ông.
Công xưởng của ông không có mấy nhà máy này cung cấp nguyên liệu thì có thể kiên trì được bao lâu?
Không có nguyên liệu, không có đơn đặt hàng, vậy thì sẽ phá sản!
Chu Chấn Lâm sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, đôi bàn tay lại còn run rẩy kịch liệt hơn.
Công xưởng chính là gốc rễ của ông, tâm huyết nửa đời ông đều nằm trong công xưởng này.
Chu Chấn Lâm vẫn luôn cảm thấy, mình còn trẻ trung khỏe mạnh, có thể đem việc kinh doanh tiếp tục phát triển lớn hơn, tốt hơn, chưa bao giờ ông ta nghĩ sẽ có một ngày mình ngã xuống, mà một ngày này lại đến nhanh như vậy, đột nhiên như vậy.
Chu Chấn Lâm đã hối hận, mình không nên nghe lời khuyên của con trai và vợ mà ra tay với thằng nhãi này, bây giờ thì đã triệt để vạch mặt rồi.
“Thằng nhãi này, không thể nào đơn giản như vậy được!”
Chu Chấn Lâm lẩm bẩm, tâm thần lại càng thấp thỏm hơn.
Thằng nhãi này có thể mời phó hội trưởng Phương, lại nện một đống tiền mua toàn bộ công xưởng và nhà máy, chứng tỏ thằng nhãi này phải có lai lịch hoặc bối cảnh rất lớn!
Trêu chọc đám người như vậy, chính là đại họa!
Chu Chấn Lâm ngồi một mình rất lâu, lại uống thêm rất nhiều rượu, sau khi say khướt thì được tài xế đưa về nhà.
“Sao ông uống nhiều như vậy? Vui vẻ quá à?”
Dương Xuân Hoa nghe thấy tiếng mở cửa thì vặn cái eo mập mạp đi ra, trên người còn mặc một bộ đồ ngủ bằng bông, dáng người lại càng lộ ra vẻ cồng kềnh.
Bà ta nhìn thấy dáng vẻ say khướt của chồng mình thì lại cười.
Nếu là ngày bình thường bà ta nhìn thấy chồng mình say như vậy thì chắc chắn sẽ mắng líu lo không ngừng, nhưng hôm nay tâm trạng bà ta rất vui vẻ, bởi vì chống mình đã thuyết phục được mấy ông chủ kia không cung cấp hàng cho thằng nhãi kia nữa.
Khẳng định công xưởng của thằng nhãi kia sẽ phá sản!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này là bà ta đã cảm thấy vui vẻ, hả giận.
Ai bảo tên đó cướp con dâu của bà, lại còn hại em trai bà, đáng đời!
Dương Xuân Hoa vừa cười vừa đi qua đỡ chồng mình.
Nhưng ai ngờ, Dương Xuân Hoa vừa đi đến gần, thì Chu Chấn Lâm đang vịn vào vách tường đã ngẩng đầu lên nhìn, trong cặp mắt lại lóe lên ánh ánh nguy hiểm và hung dữ, Dương Xuân Hoa còn chưa kịp phản ứng, thì đã ăn ngay một phát vả vào mặt.
Sức mạnh to lớn khiến cho Dương Xuân Hoa lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã ra mặt đất.
Đầu Dương Xuân Hoa ông lên một tiếng, triệt để mờ mịt.
Trên mặt thì nóng rát và đau đớn dữ dội.
“Ông. . .ông điên rồi à?”
Dương Xuân Hoa sửng sốt một chút rồi lấy lại tinh thần, lập tức gào lên.
“Tôi điên? Ha ha! Đúng thế! Tôi điên rồi! Tôi bị mụ đàn bà xấu xí bà hại điên rồi, bà còn muốn hại tôi chết luôn đúng không!” Cơ thể của Chu Chấn Lâm lảo đảo, cất tiếng cười to, nhìn trông có vài phần điên cuồng.
“Tôi hại ông cái gì!” Dương Xuân Hoa gào lên đầy giận dữ, gương mặt cũng đã đỏ bừng lên.
Đúng là bà có nguyền rủa chồng mình đi chết, nhưng đó chỉ là mỗi khi ông ta đi chơi bời lêu lổng thôi.
“Bà bảo với tôi là, thằng nhãi kia chỉ là một tên mặt trắng nhỏ thôi! Nhưng mà tên là thật sự là một tên mặt trắng nhỏ thôi sao? Bà có biết năng lực có tên đó lớn cỡ nào không? Hôm nay tên đó đã mời phó hội trưởng Phương đến, còn để phó hội trưởng Phương ra mặt giải quyết rắc rối cho mình nữa!”
“Đám người kia vừa nghe thấy phó hội trưởng Phương thì đều chạy hết, để lại một mình tôi ở trong câu lạc bộ, bọn họ. . .còn đêm nhà máy và công xưởng bán hết cho thằng nhãi kia rồi, công xưởng của tôi . . . cũng sắp xong rồi!”
Chu Chấn Lâm chỉ thẳng vào mặt đối phương rồi quát khàn cả giọng.
Càng nói thì ông ta lại càng phẫn nộ, liền ra sức đạp đổ bình hoa ở bên cạnh, bình hoa lập tức vỡ tan tành.
Dương Xuân Hoa nghe thây thế thì ngẩn ngơ, lại vô cùng hoảng hốt.
Đôi mắt trợn trừng trừng, tràn đầy kinh hãi và khó tin.
Sau đó, cơ thể mập mạp của bà ta run lên, gương mặt đã không còn chút máu nào.
Gốc rễ của gia đình họ chính là công xưởng này!
Nếu như công xưởng phá sản thì nhà bọn họ cũng sẽ mất đi nguồn thu nhập, dần dần sẽ suy bại, đến khi đó bà không thể nào duy trì cuộc sống như bây giờ nữa, những người bạn bè kia cũng sẽ châm biếm bà.