“Tôi còn có thể nghe nhầm hay sao? Chính miệng phó hội trưởng Phương đã nói rằng, tôi hãy nể mặt ông ấy mà đi qua đó.” Ông chủ Cao tức giận hừ một tiếng.
“Chuyện này. . .” Chu Chấn Lâm há miệng ra, nhưng lại không nói được nên lời.
Ông chủ Cao không cần thiết lừa mình, cho nên cú điện thoại vừa rồi là thật.
Nhưng Chu Chấn Lâm nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao thằng nhãi kia có thể mời được phó hội trưởng Phương?
“Ông chủ Chu, tôi không thể uống bữa rượu này nữa, xin lỗi!” Ông chủ Cao quát lạnh một tiếng, rồi mặc áo khoác vào, vội vàng đi về phía cửa.
“Này!” Chu Chấn Lâm cuống quít đứng dậy, định khuyên can vài câu, nhưng đối phương trực tiếp mở cửa đi ra, rồi đóng sầm cửa lại.
Chu Chấn Lâm ngơ ngác đứng tại chỗ, thần sắc thì vô cùng hoảng hốt.
Trên gương mặt cũng đã hiện lên một tia tái nhợt.
Trong gian phòng, hoàn toàn tĩnh lặng, bầu không khí cũng không còn náo nhiệt như vừa rồi mà lại vô cùng xấu hổ.
Cơ thể Chu Chấn Lâm run lên, đặt mông ngồi xuống ghế, cả người không còn hăng hái như vừa rồi, mà lại như hồn xiêu phách lạc.
Ông ta đang liều mạng suy nghĩ, đến cùng thì thằng nhãi kia có quan hệ gì với phó hội trưởng Phương!
Chu Chấn Lâm nhớ rằng con trai mình từng nói thằng nhãi kia đã mua một khách sạn, hình như còn mời đám người phó hội trưởng Phương và tổng giám đốc Đinh ăn cơm, nhưng một ông chủ khách sạn mời khách một bữa cơm cũng là chuyện rất bình thường, quan hệ hời hợt cũng mời được.
Nhưng quan hệ hời hợt lại có thể khiến phó hội trưởng Phương đích thân ra mặt giải quyết rắc rối trên phương diện làm ăn sao?
Chu Chấn Lâm càng nghĩ thì lại càng cảm thấy không đúng, mơ hồ đã sinh ra một tia bất an.
Ông ông ông!
Đúng lúc này, một chiếc điện thoại di động ở trên bàn rung lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn qua.
“Là. . .là . . . phó hội trưởng Phương. . .”
Một người cầm điện thoại lên xem rồi hơi sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Chấn Lâm.
Cơ thể Chu Chấn Lâm lại run lên, sắc mặt cũng tái hơn vài phần.
Lại là vị phó hội trưởng Phương này!
“Ông chủ Chu, tuy rằng tình cảm mấy chục năm của chúng ta rất sâu, nhưng chuyện này là lỗi của ông, nên đừng oán trách anh em chúng tôi không nể mặt ông.” Vị ông chủ kia nói một câu, rồi đưa tay nhận điện thoại.
“Hội trưởng Phương!”
“Ừm! Được được được! Nhất định nhất định! Tôi qua ngay đây! Hội trưởng Phương, ngài là vì chuyện kia đúng không! Tôi biết! Mấy ông chủ còn lại cũng đang ở bên cạnh tôi! Tôi dứt khoát bảo bọn họ qua luôn, tránh cho ngài phải gọi thêm vài cuộc điện thoại!” Toàn bộ quá trình ông ta đều cười nói nhiệt tình.
Mấy người khác nghe thấy thế thì thần sắc đều khẽ động.
“Khụ khụ! Ông chủ Chu, ông thấy đấy. . .chuyện này cũng không thể trách tôi được, tôi cũng đã làm theo lời ông, giúp ông rồi, nhưng mà không ngờ. . .Xin lỗi vì hôm nay không tiếp được rồi, sau này có rảnh thì chúng ta lại ngồi uống tiếp nhé!”
Bọn họ ào ào đứng dậy.
Chu Chấn Lâm thấy cảnh này, thì sắc mặt lại tái nhợt thêm vài phần.
Chờ đám người đi ra ngoài, thì gian phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Mấy cô gái ngồi tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám nói chuyện.
“Ra ngoài, đều cút ra ngoài cho tôi!”
Chu Chấn Lâm giương mắt lên nhìn, rồi lại nhìn cô gái ở bên cạnh, nhưng ông ta đã không còn hào hứng như vừa rồi nữa, chỉ phất tay rồi quát lên.
Mấy cô gái cuống quít đứng dậy, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Chu Chấn Lâm nhìn gian phòng đã trống rỗng thì bật cười một tiếng, tình cảm mấy chục năm đều là cái rắm.
Ông cảm thấy hơi bực bội, nên tự rót cho mình một ly rượu, rồi trút xuống họng.
Sau đó, ông dứt khoát cầm cả chai rượu lên, ngửa đầu, tu ừng ực.
Hơi rượu bốc lên, cảm xúc phẫn nộ, khó chịu . . . ở trong lòng lập tức tràn ra, Chu Chấn Lâm hung hăng nện mạnh chai rượu xuống đất, rồi lại đứng dậy đập hết tất cả ly rượu, gạt tàn . . . ở trên mặt bàn.
Từ sau khi kinh doanh thành công, thì Chu Chấn Lâm ông ta đã bao giờ phải chịu cảnh tượng này chứ, mà đối phương lại còn là một thằng nhãi ranh nữa chứ!
“Mẹ nó! Chó chết!”
Chu Chấn Lâm vừa đậm vừa chửi bới, thần sắc đã có vài phần dữ tợn.
Sau khi không còn thứ gì để đập nữa, Chu Chấn Lâm mới đặt mông ngồi xuống, co quắp ở trên ghế sa lon, hơi thở phì phò, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Không biết qua bao lâu, có lẽ khoảng tầm nửa tiếng sau, điện thoại di động trên người ông ta vang lên.
Chu Chấn Lâm cầm lền xem thì hơi giật mình, là một vị ông chủ vừa rời đi lúc nãy gọi lại.
“Hừ!” Chu Chấn Lâm bật cười một tiếng.
Bây giờ gọi điện thoại cho ông để làm gì nữa, chắc chắn là muốn nói cho ông biết mình đã đổi ý, muốn cung cấp hàng cho thằng nhãi kia.
Chu Chấn Lâm không muốn nhận, nhưng lại không thể không nhận, dù sao công xưởng của mình cũng phải dựa vào nguyên liệu của bọn họ.
Sau này vẫn còn phải làm ăn mà.
Ngay sau đó, Chu Chấn Lâm ấn nút nhận máy.
“Cái gì? Ông. . . ông bán nhà máy rồi?”
Vừa mới nghe xong thì Chu Chấn Lâm đã run rẩy toàn thân, kinh hô lên một tiếng, gương mặt trở nên vặn vẹo vì kinh hãi quá độ.