Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 493 - Chương 493: Chu Chấn Lâm Cay Cú

Chương 493: Chu Chấn Lâm cay cú Chương 493: Chu Chấn Lâm cay cú

“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Chu Chấn Lâm mỉm cười, bàn tay to lớn của ông thì xoa xoa đôi chân trắng nõn bên cạnh.

“Mới. . . 18 thôi!” Cô gái nũng nịu nói.

“Tốt! Tốt lắm!” Chu Chấn Lâm lập tức thoải mái cười to.

Trong lòng ông ta lại càng hưng phấn hơn.

Chu Chấn Lâm lại rót cho mình một ly, rồi uống cạn một ly với cô em gái 18 tuổi này.

Đúng lúc này, điện thoại di động trên người ông chủ Cao rung lên vài lần.

“Ai gọi giờ này nhỉ!”

Ông chủ Cao cau mày lại, trong lòng cảm thấy không vui, ông ta lấy điện thoại di động ra chuẩn bị dập máy, nhưng một giây sau khi ông ta thấy người gọi đến là ai thì lập tức giật mình, đứng bật dậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Tắt nhạc đi, tôi nhận cuộc điện thoại đã!” Ông chủ Cao vội vàng hô lên.

“Lão Cao, ai gọi mà khiến ông khẩn trương như vậy?” Một ông chủ ở bên cạnh cười nói: “Đừng bảo là vợ ông gọi nhé?”

Ha ha!

Đám người trong phòng riêng đều nở nụ cười.

“Xuỵt! Là ông chủ Phương, là phó hội trưởng Phương!” Ông chủ Cao vừa trừng mắt vừa quát lên.

Lời này vừa dứt, sắc mặt của mọi người ở xung quanh đều thay đổi, không còn dám cười đùa tí tửng nữa.

Vị ông chủ Phương này là một nhân vật hết sức quan trọng trong giới kinh doanh của thành phố H, tài sản và các mối quan hệ của ông ta không phải đám ông chủ nhỏ như bọn họ có thể đánh đồng.

Đám người liếc mặt nhìn nhau, đều cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu.

Tại sao vị ông chủ Phương này lại gọi điện thoại cho Lão Cao?

Ngày thường bọn họ tìm hết cách để gặp mặt và tặng quà cho đám nhân vật này mà còn không được, dù sao thì trong thành phố có rất nhiều người như bọn họ, cho nên người ta cũng chả buồn gặp.

Động tác nâng ly rượu của Chu Chấn Lâm cũng dừng lại, rồi quay sang nhìn với vẻ kinh ngạc.

“Alo! Hội trưởng Phương!”

Sau khi tắt nhạc thì ông chủ Cao mới nhận điện thoại, rồi nhiệt tình hô lên một tiếng.

“Mời tôi tham gia một bữa tiệc? Thật . . .thật á?”

Một giây sau, ông chủ Cao ngẩn ngơ, ông ta không thể tin nổi những gì mình vừa nghe được.

Ông chủ Cao còn tưởng rằng mình đang nằm mơ!

Đường đường là một ông chủ lớn, là phó hội trưởng thương hội trong thành phố, là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại đích thân gọi điện thoại mời ông ta tham gia một bữa tiệc, chuyện này. . .không phải nằm mơ thì là gì!

Mình đã lăn lộn đến độ cao này từ bao giờ vậy?

“Cái. . .cái gì?”

Một lát sau, dường như ông chủ Cao nghe thấy điều gì đó rất kinh khủng, rất dọa người, nên hoảng sợ kêu lên một tiếng, cơ thể thì cứng đờ tại chỗ, ngây ra như phỗng.

“Lão Cao sao thế?”

Tất cả mọi người trong phòng đều hiện lên vẻ khó hiểu.

Hình như Lão Cao vừa nói, phó hội trưởng Phương mời ông ta đi tham gia một bữa tiệc, nhưng mà chuyện này quá hoang đường, làm sao một hội trưởng như người ta có thể đích thân gọi điện thoại mời ông ta đi tham gia một bữa tiệc được.

Tiếp theo, bỗng nhiên Lão Cao lại ngây ra, khiến cho đám người bọn họ đều không hiểu mô tê gì.

“Lão Cao?” Có người hô lên một tiếng.

Ông chủ Cao đang ngẩn ra bỗng nhiên run lên một cái, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.

Hai mắt ông ta vẫn mở to, tràn đầy kinh ngạc và chấn động.

Ông chủ Cao chậm rãi đặt điện thoại di động xuống, rồi nghiêng đầu nhìn về phía Chu Chấn Lâm.

Chu Chấn Lâm nhìn thấy ông ta như thế thì hơi cau mày lại.

Ánh mắt của Lão Cao cứ là lạ!

Ánh mắt đó đã trở nên sắc bén và lạ lẫm, không còn vui vẻ và cởi mở như lúc nãy nữa.

“Ông chủ Cao, ông đang . . .?” Chu Chấn Lâm buồn bực nói.

“Ông chủ Chu, ông đừng hại tôi như vậy chứ!”

Ông chủ Cao trầm giọng nói, giọng điệu đã có chút không vui.

“Tôi. . . tại sao tôi lại hại ông? Ông chủ Cao, tôi không hiểu lời nói này của ông lắm.” Chu Chấn Lâm nghe thấy ông chủ Cao nói thế thì hơi mờ mịt.

Đám người xung quanh cũng hơi giật mình.

“Vừa rồi phó hội trưởng Phương đã mời tôi đi tham gia một bữa tiệc, ông đoán xem ai đã tổ chức bữa tiệc này? Chính là người trẻ tuổi mà ông nói đấy!” Ông chủ Cao sầm mặt lại, quát lên.

Giọng điệu của ông ta đã hơi giận dữ, nhất định là Chu Chấn Lâm này lừa mình, bằng không thì một idol trên mạng không có bản lãnh gì làm sao có thể mời được phó hội trưởng Phương, lại còn để phó hội trưởng Phương đích thân mời mình tham gia bữa tiệc nữa?

“Cái gì?”

Sắc mặt của đám người xung quanh đều thay đổi, rồi kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Mặt mũi bọn họ cũng tràn đầy hoảng sợ và chấn động.

Đó chẳng phải là một người trẻ tuổi vớ vẩn sao?

Làm sao có thể mời được phó hội trưởng Phương?

Rất nhanh, sắc mặt của bọn họ đều biến đổi, tâm thần đã bắt đầu trở nên lo lắng.

Người trẻ tuổi kia có thể mời phó hội trưởng Phương, chứng tỏ quan hệ của cậu ta rất ghê gớm, chỉ sợ lai lịch cũng không nhỏ, bọn họ đắc tội với dạng người này thì cũng không có quả ngon để ăn rồi.

Khi bọn họ nhìn về phía Chu Chấn Lâm thì sắc mặt đều lạnh xuống.

“Chuyện này. . .không thể nào!”

Sau khi Chu Chấn Lâm nghe xong thì đầu ông lên một tiếng rồi trống rỗng, ông ta đờ đẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt ngốc trệ, làm sao cũng không thể tin được chuyện này.

Làm sao thằng nhãi kia có thể mời được phó hội trưởng Phương chứ?

Tên đó có mặt mũi lớn như vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment