Xoẹt!
Người ngọc đưa tay ra sau lưng kéo khóa kéo xuống.
Một mảnh lưng trơn bóng lập tức lộ ra, da thịt phần lưng trắng bóng như ngọc, lộng lẫy, cực kỳ lóa mắt.
“Tư Tuyền, làn da của em . . . đẹp thật đấy!”
Tần Nhã ở một bên cũng cởi áo da ra, quay đầu qua xem thì không khỏi ngơ ngác, sợ hãi than lên một tiếng.
Cho dù cô đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào cô cũng có cảm giác hâm mộ.
Da thịt của Tư Tuyền mới chân chính là băng cơ ngọc cốt, mặc dù mình cũng rất trắng, cũng bòng loáng mềm mại, nhưng không có loại mát lạnh mềm mại như Tư Tuyền, xúc cảm khi sờ vào cũng kém xa.
Khi hai người ngủ chung, thì cô rất thích kiểm tra toàn thân băng cơ ngọc cốt này của Tư Tuyền, cảm giác cực kỳ thoải mái!
“Chị Tần, làn da của chị cũng rất đẹp mà!” Kỷ Tư Tuyền quay đầu lại, nói khẽ.
Da thịt của chị Tần cũng rất trắng, rất mềm mại.
“Kém hơn em nhiều!”
Tần Nhã mỉm cười, rồi cởi áo len bên trong ra, sau đó lại cởi nốt chiếc quần da trên người xuống.
Chiếc quần da này hơi chật nên hơi khó cởi, cô phải ngồi lên ghế sa lon, rồi ra sức kéo ống quần mới cởi ra được, cũng mất một phen sức lực.
“Mặc gì bây giờ?” Tần Nhã đứng lên nhìn về phía quần áo của mình.
Đôi chân Tần Nhã cực kỳ dài, khi cô bước đi bằng đôi chân trần trịu lại càng mê người và hấp dẫn hơn.
“Tư Tuyền, em mặc bộ nào?”
Tần Nhã nhìn thấy mình chỉ có vài bộ quần áo thì hơi lúng túng một chút.
Cô đi vài bước qua bên cạnh Kỷ Tư Tuyền, duỗi đôi tay trắng nhạt ra vòng qua cổ của Kỷ Tư Tuyền, gương mặt mềm mại và xinh đẹp cũng dán lại.
“Em à! Liền mặc bộ đen này!”
Kỷ Tư Tuyền bị người ngọc ôm thân mật thì hơi đỏ mặt lên.
Tuy rằng hai người đều là nữ, nhưng khí chất ngự tỷ của chị Tần quá mạnh, phong thái cũng cực kỳ gợi cảm và nóng bỏng, hai người dính vào nhau vẫn khiến cho nàng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Vậy. . . vậy chị mặc màu đỏ, đỏ thẫm!” Tần Nhã mím môi cười.
Tần Nhã cũng không có quần áo màu trắng, bởi bị khí chất của cô không thích hợp với màu trắng thanh thuần này, chỉ có đen hoặc đỏ thẫm mới phù hợp với khí chất ngự tỷ của cô.
Tần Nhã dùng mặt cọ cọ một chút rồi mới buông tay ra, đi qua một bên, cầm bộ váy đầm bó sát người màu đỏ thẫm lên rồi mặc vào.
Cô đưa tay kéo váy xuống một chút, rồi lại vuốt nếp gấp ở sau mông, rồi mới soi gương, gật đầu hài lòng.
Loại váy bó sát người này rất hiện dáng người.
Bên này, Kỷ Tư Tuyền cũng mặc một bộ lễ phục màu đen vào, sau đó chỉnh sửa lại mái tóc, rồi mở hộp trang sức và châu báu ra, một lát sau, trên người nàng đã trở nên sáng choi và vô cùng lóa mắt.
“Bọn mình đi thôi!”
Sau khi xịt thêm một ít nước hoa, Kỷ Tư Tuyền cầm túi xách lên, rồi thay một đôi giày cao gót trong suốt, sau đó lôi kéo Tần Nhã đi ra ngoài.
Dáng người của Kỷ Tư Tuyền cũng rất cao gầy, giờ lại đi một đôi giày cao gót 10 cm, nhìn trông không kém người ngọc ở bên cạnh là bao, hai người đi cạnh nhau không nhìn ra ai cao ai thấp.
Hai người ngọc, một người váy đen hoa lệ, dung mạo thanh lệ xuất trần, một người váy đỏ tươi đẹp, dáng người bốc lửa, gợi cảm kiều mị, hai phong cách hoàn toàn khác biệt nhau, nhưng cả hai đều đẹp đến mức chói mắt.
Một số vị khách của khách sạn đều nhìn đến ngây người giống như bị mất hồn.
Hai cô gái đi đến phòng ăn rồi ngồi xuống, đợi một lát thì đồ ăn được mang lên, lại còn là hai suất.
“Ừm. . . .! Thật sự là hoài niệm!”
Tần Nhã cầm đũa gắp một miếng thịt chim bồ câu đưa vào miệng thơm, nhẹ nhàng nhai một cái, đôi mắt xinh đẹp lập tức híp lại, mặt mũi cũng tràn đầy vẻ vui vẻ và thỏa mãn.
Quả nhiên, tài nghệ của Diệp tiên sinh là đỉnh nhất!
Cho dù chỉ là thịt chim bồ câu mà cũng có thể khiến người ta cảm thấy thỏa mãn như này.
“Ngon quá!” Kỷ Tư Tuyền chụp ảnh xong, thì cũng gắp một miếng lên nếm, sau đó không ngừng gật đầu.
Trên gương mặt thanh lãnh và xinh đẹp của nàng đã tràn ra một nụ cười rực rỡ.
Từng món từng món được mang lên, hai người vừa ăn vừa lộ ra vè sợ hãi lẫn thán phục.
Nhất là Kỷ Tư Tuyền, nàng được thưởng thức tài nghệ của Diệp tiên sinh khá nhiều, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Diệp tiên sinh làm món ăn giống nhau, cho dù cùng một nguyên liệu nấu ăn thì Diệp tiên sinh cũng có thể làm ra nhiều hương vị khác nhau, và vẫn cứ ngon đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Diệp tiên sinh không chỉ biết nấu món trong nước, mà các món Pháp, Ý, Nhật . . . cũng đều biết, mà đều lợi hại đến mức khó tin!
“No quá! No quá đi!” Sau khi ăn xong món tráng miệng ngọt, Tần Nhã sờ lên cái bụng rồi nói với vẻ thỏa mãn.
“Em cũng no quá rồi! Không ăn nổi nữa!” Kỷ Tư Tuyền cũng sờ eo thon một cái rồi thờ dài.
Khi ở nhà, nàng rất ít khi ăn nhiều như vậy.