Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 502 - Chương 502: Kỷ Tư Tuyền: Vậy Thì Không Thể Tốt Hơn! (2)

Chương 502: Kỷ Tư Tuyền: Vậy thì không thể tốt hơn! (2) Chương 502: Kỷ Tư Tuyền: Vậy thì không thể tốt hơn! (2)

“Hai vị, có hài lòng không?” Diệp Mặc rửa tay xong thì xịt ít nước hoa để che đậy mùi dầu khói trên người, rồi mới đi ra.

Hai cô gái nâng mắt lên nhìn qua thì đều hai ngơ ngác một chút, ánh mắt cũng đã thất thần trong khoảnh khắc.

Tuy rằng không phải lần đầu hai cô nhìn thấy Diệp tiên sinh, nhưng mà các cô vẫn hơi rung động như cũ.

“Lâu rồi không gặp, sao tôi thấy Diệp tiên sinh càng ngày càng đẹp trai hơn nhỉ!” Tần Nhã mím môi cười một tiếng.

“Tần tiểu thư quá khen rồi!” Diệp Mặc mỉm cười: “Nghe nói, hai vị tìm tôi có việc à?”

“A! Đúng vậy!” Kỷ Tư Tuyền lấy lại tinh thần, rồi gật nhẹ đầu: “Là chị Tần muốn mở một nhà hàng!”

“Thật sao? Thế thì rất tốt mà!” Diệp Mặc cười.

Vị Tần tiểu thư cũng rất nổi tiếng trong giới ẩm thực, hoàn toàn chính xác thích hợp mở nhà hàng.

“Mở ở đâu vậy?” Diệp Mặc hỏi.

“Đế Kinh!” Tần Nhã nói: “Năm ngoài tôi và Tư Tuyền đã bàn bạc, bọn tôi định mở một nhà hàng tốt nhất, chưa nói đến tốt nhất cả nước, nhưng ít nhất cũng phải tốt nhất Đế Kinh.”

Tần Nhã đã có suy nghĩ này từ lâu rồi.

Cô không thể làm nhà phê bình ẩm thực cả đời được, bởi vì nghề này không kiếm được bao nhiêu tiền, vẫn nên mở nhà hàng kiếm chút tiền thì hơn, vậy cũng có thể hoàn thành ước mơ của mình.

Mà Tư Tuyền thì vẫn luôn là một ăn hàng, nên khi nghe cô nói muốn mở phòng ăn thì đồng ý luôn, còn chuẩn bị đầu tư không ít tiền.

“Không tồi! Vậy . . . cần tôi giúp đỡ gì à?” Diệp Mặc cười nói.

“Tôi muốn. . .mượn mấy người bên anh, nếu có thể thì tôi cũng muốn Diệp tiên sinh anh mà có rảnh thì có thể đi qua nhà hàng hướng dẫn một chút.” Tẫn Nhã hơi do dự nhưng vẫn nói ra.

Cô cảm thấy yêu cầu này của mình hơi quá, dù sao mình với Diệp Mặc cũng không thân thiết, cho nên tâm thần cũng hơi lo lắng.

“Thì ra là vậy, cô cứ bảo bọn họ qua bên này học một ít đi, nếu như tôi rảnh thì tôi sẽ hương dẫn cho bọn họ một chút.” Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “À đúng rồi, cô đủ tiền mở cửa hàng chưa? Hay là tôi cũng ném một chút nhé, chúng ta dứt khoát mở một nhà hàng tốt nhất luôn.”

“Thật á? Vậy thì tốt quá!” Tần Nhã hơi giật mình, sau đó thì lại hết sức vui mừng.

Mở quán thì tất nhiên là càng nhiều tiền càng tốt rồi, vậy có thể đề cao tiêu chuẩn của nhà hàng hơn.

“Nếu Diệp tiên sinh nguyện ý đầu tư một chút, thì không còn gì tốt hơn!”

Kỷ Tư Tuyền ở một bên đã nhếch đôi môi anh đào lên, nở nụ cười rực rỡ.

Nếu Diệp tiên sinh nguyện ý đầu tư, thì chắc chắn anh ấy sẽ để ý đến nhà hàng hơn, có lẽ sau này, ở Đế Kinh cũng có thể thưởng thức tài nghệ của Diệp tiên sinh.

……

Chưa đến bảy giờ sáng Tô Ngọc Tình đã tỉnh.

Nàng cảm thấy hơi mệt, vì tối hôm qua lại ngủ rất muộn.

Nàng lại nằm trong chăn híp mắt một lúc rồi mới dậy.

Xoẹt!

Màn cửa vừa mở ra, ánh nắng mặt trời đã tràn vào phòng, vẩy lên gương mặt nàng, khiến cho nàng cảm thấy hơi ấm áp.

Gương mặt xinh đẹp như tiên trên trời của nàng được ánh mặt trời chiếu rọi, liền tỏa ra những ánh sáng mông lung.

Mỗi một chỗ trên gương mặt nàng đều hoàn mỹ không tỳ vết, giống như một tuyệt tác của tạo hóa vậy.

Cơ thể như rắn nước và đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng cũng xinh đẹp như ma quỷ, dụ hoặc kinh người.

Gương mặt xinh đẹp của nàng, cộng thêm dáng người nóng bỏng như ma quỷ, liền trở nên mê người hơn, thậm chí có thể khiến người ta thần hồn điên đảo.

Tô Ngọc Tình đứng trước cửa sổ để đón ánh nắng mặt trời.

“Em dậy rồi à?” Diệp Mặc đẩy cửa đi vào.

“Ừm!” Người ngọc bên cửa sổ quay người lại nhìn.

Diệp Mặc nhìn thấy cả người nàng đang tắm trong ánh mặt trời thì bỗng nhiên cảm thấy nao nao.

“Thời tiết hôm nay đẹp thật!”

Tô Ngọc Tình nở nụ cười xinh đẹp, rồi bước qua nắm tay Diệp Mặc đi về phía trước cửa sổ: “Thời tiết đẹp như vậy rất thích hợp dẫn bọn nhỏ đi dạo, nhưng hôm nay em phải đi rồi.” Nàng lầm bầm một câu, gương mặt cũng hiện lên vẻ tiếc nuối.

Lát nữa nàng phải bay đi Đế Kinh, bắt đầu bận rộn rồi.

Diệp Mặc nắm tay của nàng, cười khẽ nói: “Không sao đâu, anh sẽ đi qua đó nhanh thôi!”

“Vâng!” Tô Ngọc Tình nhếch môi cười, rồi ra sức gật đầu một cái, sau đó lại nghiêng người rúc vào ngực của Diệp Mặc.

“Thơm quá!” Nàng đem gương mặt đặt lên bả vai Diệp Mặc, rồi nhẹ nhàng cọ cọ, rồi lại khẽ ngửi một hơi, trong khoang mũi lập tức tràn đầy hương thơm của nước hoa.

Nàng nhớ rằng trước kia Diệp Mặc không thích xịt nước hoa, nhưng không biết từ bao đã bắt đầu xịt nước hoa, đây cũng là mùi nước hoa nàng thích nhất, nàng cũng thích ôm lấy Diệp Mặc, rồi nhẹ nhàng mùi thơm ở trên người Diệp Mặc.

Diệp Mặc vươn tay ôm vòng eo mềm mại và uyển chuyển của nàng.

Hai người ôm nhau an ủi một lúc lâu, lúc này Tô Ngọc Tình mới ngẩng đầu lên, mím môi cười một tiếng, rồi bỗng nhiên đóng dấu lên môi Diệp Mặc một cái.

Nàng vốn định hôn xong liền chạy đi, nào ngờ hai cánh tay đang ôm eo nàng lại không cho nàng thoát ra.

“Ô ô!” Một tiếng yêu kiều vang lên.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng lập tức nổi lên hai áng mây đỏ, đôi mắt đẹp đang híp lại kia đã nổi lên một vệt nước lộng lẫy.

“Ai nha! Em còn chưa đánh răng mà!”

Một lúc lâu sau thì hai người tách ra, Tô Ngọc Tình đỏ mặt, sẵng giọng một tiếng.

“Cũng có sao đâu!” Diệp Mặc cười.

Nàng lườm Diệp Mặc một cái, còn định nghiêm mặt lại, nhưng vừa nhìn thấy mặt Diệp Mặc thì nàng không nhịn được mà bật cười.

Bình Luận (0)
Comment