“Các con tỉnh rồi!”
Hai người còn định vuốt ve an ủi một lúc thì nghe thấy âm thanh của hai đứa bé, Tô Ngọc Tình vội vàng quay người kéo Diệp Mặc đi qua đó.
“Em cho con bú trước đã, nếu không sẽ lại bị tăng sữa!” Tô Ngọc Tình ôm Nặc Nặc lên rồi cười nói.
Diệp Mặc lên tiếng, rồi đi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng, lại thuận tiện sắp xếp hành lý cho nàng luôn, rồi đặt ở cửa.
Sau khi Tô Ngọc Tình rửa mặt và ăn sáng xong thì đã là tám rưỡi, nàng liền đứng lên ôm hai đứa bé và Diệp Mặc một chút, rồi mới mắc áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
“Em sẽ nhớ anh và các con!”
Ngoài cửa, một chiếc Minivan đã chờ sẵn.
Diệp Mặc đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, rồi mới quay vào nhà chuẩn bị mất chút, sau đó đi đến phòng làm việc.
Hắn còn phải ở đây vài ngày, đến khi công ty đi vào quỹ đạo thì hắn mới có thể đi qua Đế Kinh.
“Thời tiết hôm nay đẹp thật!”
Sau khi đến phòng làm việc, Diệp Mặc thu dọn một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã là giữa trưa, ánh nắng càng sáng lạn hơn, nhiệt độ cũng ấm áp hơn rất nhiều.
“Mang hai đứa bé đi dạo chơi đi!” Diệp Mặc mỉm cười.
Hắn cho hai đứa bé mặc quần áo ấm áp, sau khi chuẩn bị thỏa đáng thì mới ra ngoài..
Diệp Mặc lái chiếc Sweptail đi đến một công viên khá nổi tiếng ở gần đấy.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nên trong công viên có rất nhiều người, còn có rất nhiều trẻ con đang chạy nhảy, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Trong công viên còn tràn ngập mùi hương của các loài hoa nữa.
[Đinh! Bọn nhỏ rất vui vẻ, thành công phát động nhiệm vụ: Đưa bọn nhỏ đi dạo công viên hai tiếng, có thể nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên.]
Diệp Mặc đẩy xe trẻ sơ sinh được một lát, thì liền nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
Diệp Mặc ngẩn ra rồi lại mỉm cười.
Lâu lắm mới được ra ngoài đi dạo nên hai đứa nhóc này rất vui vẻ, hai đứa bé nhìn ngó bốn phía, mặt mũi thì tràn đầy hưng phấn.
“Đây là hoa . . .!” Diệp Mặc vừa đi dạo vừa chỉ vào những bông hoa ở bên đường cho bọn nhỏ xem
Hai đứa bé đã chín tháng tuổi, nên bọn chúng cũng học được vài từ đơn giản như cha mẹ . . . ở phương diện này thì Tĩnh Tĩnh học nhanh hơn Nặc Nặc nhiều.
“Hai đứa bé dễ thương quá!”
“Cha của chúng cũng rất đẹp!”
Thỉnh thoảng có người trên đường ghé mắt nhìn qua, sau đó thì họ sợ hãi thán phục.
Diệp Mặc đẩy bọn nhỏ đi dạo bốn phía, thỉnh thoảng lại dừng lại, rồi dạy cho bọn nhỏ biết đây là hoa gì hoa gì.
Hơn hai tiếng sau, âm thanh của hệ thống lại vang lên.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống đang lựa chọn phần thưởng. . .]
[Chúc mừng ký chủ, nhận được quyền sở hữu tập đoàn châu báu Linh Tú.]
“Tập đoàn châu báu Linh Tú?” Diệp Mặc hơi giật mình.
Hắn có nghe nói qua về cái tên này, đây cũng làm một nhãn hiệu thường gặp ở trong các trung tâm thương mại.
Tuy rằng nhãn hiệu này mới thành lập không lâu, nên không nổi tiếng bằng các nhãn hiệu quốc tế, nhưng thực lực ở trong nước lại khá mạnh, cũng khá nổi tiếng trong ngành châu báu và trang sức trong nước.
“Không tồi!” Diệp Mặc gật đầu, hắn vẫn rất bình tĩnh.
Hiện giờ hắn đang làm trang phục, quần áo, bước tiếp theo chính là châu báu, trang sức, bây giờ có thêm tập đoàn châu báu Linh Tú này, thì sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Trước khi ra khỏi nhà hắn đã cho hai đứa bé uống sữa, nên hai đứa bé cũng không đói bụng, Diệp Mặc lại tiếp tục đi dạo thêm một lúc.
Lúc này, trong một góc của công viên, có mấy người đang đi qua.
Một cặp vợ chồng trung niên, cộng thêm một cô gái có dáng vẻ đoan trang và tú lệ, cô gái này khoảng 20 tuổi, trên người mặc một chiếc áo lông màu trắng và một chiếc quần jean, gương mặt không trang điểm nên nhìn trông rất sạch sẽ.
Cặp vợ chồng trung niên bên cạnh thì lại hơi bình thường.
Một bên khác của cô gái là một người thanh niên hơi mập, dáng vẻ khoảng 23 24 tuổi, trên mặt còn đeo một chiếc kính đen, thần sắc hơi câu nệ.
Người này chính là Lý Vũ Bằng!
Lý Vũ Bằng nhìn thoáng qua bạn gái ở bên cạnh, rồi lại nhìn về phía cha mẹ của bạn gái, hai tay hơi siết chặt vì khẩn trương.
Trong lòng Lý Vũ Bằng thì lại rất là lo lắng.
Bữa cơm vừa xong, có vẻ như cha mẹ của Tiểu Đồng không hài lòng với Lý Vũ Bằng lắm, nói gần nói xa đều là ghét bỏ Lý Vũ Bằng, chuyện này khiến cho Lý Vũ Bằng cảm thấy rất bối rối, không biết nên làm sao cho phải.
Lưu Tiểu Đồng vừa đi vừa cau mày nhìn hai bên.
Tất nhiên cô cũng nhìn ra cha mẹ mình không hài lòng với Vũ Bằng, hai người họ luôn nhìn Vũ Bằng với ánh mắt khó chịu.
Tuy rằng tướng mạo của Vũ Bằng không xuất chúng, cũng không có bằng cấp cao, điều kiện gia đình cũng rất bình thường, nhưng con người của Vũ Bằng rất tốt, cũng đối xử với cô rất tốt, lại còn ngoan ngoãn nghe lời, cộng thêm cần cù chăm chỉ, công việc cũng rất khá.
Lưu Tiểu Đồng cảm thấy những thứ này là đủ rồi.