Một lát sau, hắn hơi lắc đầu, cũng không thèm để ý đến người này nữa.
“Vậy. . . vậy cũng được!” Diệp Mặc nhìn về phía Lý Vũ Bằng rồi cười nói: “Thế … thế khi nào ông kết hôn, thì tôi sẽ tặng ông một món quà lớn, được chưa?”
“Chuyện này. . . không cần đâu!” Lý Vũ Bằng khoát tay, cười khổ.
Diệp Mặc đã nói là món quà lớn, thì khẳng đình là vô cùng ghê gớm, Lý Vũ Bằng chỉ sợ mình không dám nhận, nếu như nhận, thì sau này Diệp Mặc kết hôn, làm sao anh ta đáp lễ nổi!
Còn nữa, có cha mẹ Tiểu Đồng ở đây, thì có lẽ không có hy vọng cưới rồi!
“Phải nhận!” Diệp Mặc đưa tay vỗ mạnh vai của Lý Vũ Bằng, rồi cười nói.
Dù sao cũng là anh em ngủ chung phòng bốn năm đại học, Diệp Mặc vẫn nhớ đến tình cảm ngày đó.
“Nếu như ông kết hôn thì nhất định phải nói cho tôi biết đấy! Tôi nhất định sẽ đến! Được rồi, tôi đi trước đây! Mọi người trò chuyện đi nhé!” Diệp Mặc mỉm cười nói, sau đó thì đẩy xe trẻ sơ sinh đi về phía trước.
“Còn món quà lớn nữa kìa! Ôi! Cười chết mất thôi!” Mẹ Lưu vẫn còn đang cười nhạo, vẻ mặt đầy khinh thường.
Quả nhiên là vật họp theo loài!
Tiểu Lý đã không tốt rồi, bạn của cậu ta còn không đáng tin cậy hơn!
“Còn kết hôn á, kết hôn cái gì mà kết hôn, Tiểu Đồng nhà tôi sẽ không gả cho thằng nhóc này đâu! Đừng mơ!” Sau đó, Mẹ Diệp lại tức giẩn lẩm bẩm.
Bà tuyệt đối không gả đứa con gái bảo bối của mình cho người giống như Tiểu Lý này!
Con gái của bà, xứng đáng với người tốt hơn!
Giọng nói của mẹ Lưu hơi to, cho nên Lý Vũ Bằng cũng nghe thấy, sắc mặt anh ta lập tức đỏ lên, siết chặt nắm đấm, dù trong lòng rất phẫn nộ nhưng lại không dám nói gì.
Sắc mặt Lưu Tiểu Đồng cũng thay đổi, vội vàng đẩy nhẹ mẹ mình một cái, rồi hô lên một tiếng: “Mẹ!”
Mẹ Lưu bĩu môi, xong không nói gì nữa.
Nhưng không lâu sau, bà đã không chịu nổi, lại nói với giọng the thé: “Tiểu Lý, người bạn này của cậu rất thú vị đấy! Còn trẻ tuổi mà miệng đã mạnh như thế rồi!”
Con gái không thích mình nói đến Tiểu Lý này, nhưng mình có thể nói đến người bạn của cậu ta mà!
“Tôi thấy dáng vẻ của cậu ta không giống với người đàng hoàng đâu! Cậu ta làm cái gì thế?” Mẹ Lưu vênh mặt lên, nói với vẻ khinh miệt.
Lý Vũ Bằng cũng nghe ra giọng điệu mỉa mai này, sắc mặt lập tức đỏ lên, giận dữ nói: “Anh Diệp vừa rồi rất lợi hại, rất giàu có!”
“Rất giàu? Ha ha!” Mẹ Lưu nghe xong thì cười to không ngừng.
Nghe giọng điệu của Tiểu Lý thì giống như người kia là một nhân vật lợi hại nào đó vậy, nhưng mà có thể sao?
Bà ta cười với tiếng rồi lườm một cái, thần sắc lại càng khinh thường hơn.
“Có chuyện gì thế?”
Đúng lúc này, cha Lưu đã quay trở lại.
Ông thấy bầu không khí không đúng lắm, hình như vừa mới cãi nhau thì phải.
“Vừa rồi Tiểu Lý gặp một người bạn ở đây, dáng vẻ của người này còn đẹp trai hơn cả đám mặt trắng nhỏ trên tivi, nhưng tuổi còn trẻ mà lại rất mạnh miệng, không ngừng khoác lác giống như mình là một nhân vật lợi hại lắm vậy!”
“Tôi mới nói vài câu thì Tiểu Lý không vui!” Mẹ Lưu cười nhạo nói.
Bà vốn dĩ đã không ưa gì Tiểu Lý này, bây giờ lại còn ghét hơn.
“Bạn?” Cha Lưu hơi giật mình.
“Anh Diệp vừa rồi cực kỳ lợi hại, người ta còn quản lý mấy tập đoàn lớn nữa kìa! Anh ấy còn làm streamer nữa, bây giờ chuyển sang làm quần áo, trang phục, mà vẫn bán được rất nhiều nữa kìa.” Lý Vũ Bằng đứng lên, giận dữ nói.
Mẹ Lưu nghe xong thì giật mình, nhưng một giây sau thì lại bật ucoiwf.
Tiểu Lý này cũng biết khoác lác nhỉ!
Một người còn trẻ như vậy có thể quản lý mấy tập đoàn sao?
Chuyện hoang đường như vậy mà cũng có thể nói được à?
Đến cả Lưu Tiểu Đồng cũng cau mày lại, cô cũng cảm thấy Vũ Bằng đang nói hơi quá.
Chuyện này, căn bản là không có khả năng!
Chắc là nói nhảm rồi.
Lưu Tiểu Đồng hơi nghĩ một chút, rồi âm thầm nói.
Cô đang định lên tiếng để hòa hoãn bầu không khí này, thì liền nghe thấy cha mình bỗng nhiên hô lên một tiếng: “Cậu. . .cậu vừa nói cái gì cơ? Làm trang phục á? Người kia. . . người kia họ Diệp à? Còn rất đẹp trai á?”
Lưu Tiểu Đồng nhất thời giật mình, quay người nhìn qua, thì chỉ thấy cha mình đang trợn trừng mắt, dáng vẻ như rất khiếp sợ, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Vũ Bằng.
“Đúng thế!” Lý Vũ Bằng cũng hơi giật mình, cũng không hiểu vì sao bác trai lại có biểu cảm như vậy.
“Cậu . . .cậu gọi anh ta là gì?” Cha Lưu nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt vẫn mở to, bên trong tràn đầy ánh sáng.
“Anh Diệp! Anh Diệp chính là bạn học ngủ cùng phòng thời đại học của cháu!” Lý Vũ Bằng không hiểu gì nhưng vẫn nói ra.
Cha Lưu nghe thấy thế thì ngẩn nhơ, một giây sau thì vỗ đùi một cái, mừng rỡ kêu lên: “Kết hôn! Lập tức kết hôn! Lát nữa chúng ta đi xem ngày lành tháng tốt, chọn ngày xong thì kết hôn luôn!”
Ông ta vừa nói xong thì ba người ở bên cạnh đều sợ ngây người!