Sáng sớm, Diệp Mặc vẫn dậy rất sớm.
Hắn đi xuống nhà, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy ánh nắng rực rỡ của mặt trời mới mọc.
“Thời tiết đẹp thật!”
Diệp Mặc lại xem dự báo thời tiết ở trên điện thoại, nhiệt độ hôm nay đã là mười mấy độ C, ấm áp hơn mấy hôm trước nhiều, đúng là thời tiết đẹp.
Sau khi đi dạo một vòng thì Diệp Mặc bắt đầu làm bữa sáng.
Dương Mạn Ny đã tỉnh dậy, cô vừa ngáp vừa đi từ trong phòng ngủ ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, căn bản không che hết được phong thái nở nang và uyển chuyển của cô.
Dáng người của cô khá cao gầy, cặp đùi đẹp trắng như tuyết vừa dài vừa thẳng, lại mang theo một tia nở nang và nhục cảm, hết sức hấp dẫn.
“Chào buổi sáng!”
“A…! Thời tiết đẹp thật!”
Dương Mạn Ny mơ màng đi vào nhà bếp, cô cầm chai nước lên uống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tiếc là hôm nay còn phải đi làm!”
Dương Mạn Ny lắc đầu, giẫm dép lê đi về phòng của mình.
Cô vừa đi vừa mở chai nước, rồi ngửa đầu lên uống vài ngụm.
Khụ khụ
Có lẽ do vẫn còn buồn ngủ nên cô dùng hơi nhiều sức, nước lạnh liền tràn ra khỏi bờ môi nở nang, chảy xuống theo cái cổ trắng ngần, làm ướt một mảng vạt áo ở trước ngực, khiến cho cô lạnh run lên một cái, rồi vội vàng đưa tay lên vỗ vỗ ngực.
Một mảnh trắng nõn trước ngực lập tức nổi lên những cơn sóng kịch liệt.
Sau đó, Dương Mạn Ny tranh thủ thời gian chạy về phòng.
Diệp Mặc nghe thấy tiếng động liền quay người qua xem, lại cảm thấy hơi khó hiểu.
Một lát sau, Dương Mạn Ny thay quần áo xong đi ra, tức giận lẩm bẩm: “Uống nước lạnh mà cũng bị nghẹn, xem ra mình xui xẻo rồi!”
Cô còn đang định về ngủ thêm một lát, nhưng bị nước lạnh dội vào nên cũng hết buồn ngủ luôn.
“Số tiền của tôi . . . sao rồi?”
Dương Mạn Ny ngồi xuống ghế trong phòng khách, lại lấy một chiếc gương nhỏ ở trong túi ra, rồi bắt đầu trang điểm.
“Cũng không tệ lắm!” Diệp Mặc trả lời.
“Không thua lỗ là tốt rồi!” Dương Mạn Ny nhẹ nhàng thở ra.
“Nghe Ngọc Tình nói, anh lại mua mấy nhà máy và công xưởng à?” Dương Mạn Ny vừa vẽ lông mày vừa nói.
“Đúng thế!”
“Đúng là không tồi!” Dương Mạn Ny cười nói.
Trước kia cô và Ngọc Tình nói chuyện, thì có nhắc đến chuyện Diệp Mặc có thể làm quần áo hoặc là bán hàng online trên live stream, khi đó cô đã cảm thấy, Diệp Mặc có nhiều fan như vậy thì nhất định có thể làm mấy thứ này, chỉ là không ngờ Diệp Mặc vừa làm mà đã phát triển nhanh như vậy.
Mới được bao nhiêu ngày chứ!
Đầu năm mới Diệp Mặc mới bắt đầu làm, bây giờ cũng chỉ mới hơn nửa tháng thôi, thế mà công ty đã phát triển khá ổn rồi, quy mô công ty còn rất lớn nữa, nếu như cho Diệp Mặc thêm thời gian, thì chỉ sợ công ty sẽ lên sàn.
Hơn tám giờ Tô Ngọc Tình mới dậy, nàng ôm hai đứa bé đi xuống nhà.
“Đang nói chuyện gì thế!” Nàng vừa xuống thì đã nhìn thấy Dương Mạn Ny đang ngồi nói chuyện với Diệp Mặc ở trong phòng khách.
“Đang nói về em nè, Diệp Mặc hỏi chị là chị sẽ sắp xếp cho em bộ điện ảnh nào, chị nói là vẫn còn chưa quyết định!” Dương Mạn Ny đã trang điểm xong, đang ngồi ăn hoa quả.
“Còn sớm mà!” Tô Ngọc Tình cười nói: “Hiện giờ mới bắt đầu chuẩn bị album mới, cũng không biết bao giờ sẽ xong, lại còn phải tham gia rất nhiều chương trình và game show nữa.”
“Thời tiết hôm nay đẹp thế! Hay là anh dẫn các con ra ngoài chơi đi nhé?” Tô Ngọc Tình nhìn ra cửa sổ rồi cười nói.
“Ừm!. . .Đợi lát nữa anh sẽ đưa các con đi chơi!” Diệp Mặc mang bữa sáng lên rồ cười nói.
Thời tiết hôm nay rất thích hợp để đi dạo, vừa hay hắn còn chưa đi qua tập đoàn châu báu Linh Tú, hôm nay liền đi thăm quan tổng bộ tập đoàn một chút, hình như nó nằm ở gần khách sạn Bảo Duyệt.
Ăn cơm xong, Diệp Mặc tiễn hai cô gái đi làm.
Sau khi trở về phòng thì hắn bắt đầu chuẩn bị một chút, rồi gọi một chiếc xe.
Mười giờ hơn, xe đã đến mục đích.
Diệp Mặc mang theo hai đứa bé xuống xe.
“Tòa nhà cao tầng Phong Nguyên!”
Tổng bộ của tập đoàn châu báu Linh Tú chính là tòa nhà trước mắt này, tập đoàn đã thuê cả tòa nhà to lớn này.
Tầng trệt của tòa nhà là một cửa hàng trang sức Linh Tú.
Diệp Mặc đi vào dạo một vòng.
“Không tồi!”
Hắn thăm quan một chút rồi hơi gật đầu.
Tập đoàn châu báu Linh Tú cũng xem như là nhân tài mới nổi ở trong ngành châu báu và trang sức, khả năng thiết kế còn mạnh hơn những nhãn hiệu trang sức và châu báu lâu năm, hàng năm tập đoàn châu báu Linh Tú đều sẽ thiết kế ra một nhóm hàng mới rất được ưa chuộng.
“Tiên sinh, ngài muốn mua quà tặng cho vợ sao?” Một nhân viên đi qua, khi nhìn thấy hai đứa bé thì thán phục một tiếng, sau đó lại cười nói.
“Tôi xem trước một lúc đã!” Diệp Mặc mỉm cười với cô gái này.
Đúng là hắn cũng có ý định này, hắn đã tặng Ngọc Tình rất nhiều lễ vật, như trang sức, châu báu, đồng hồ nổi tiếng, nhưng còn chưa bao giờ tặng nhẫn.