Sau đó, đôi mắt xinh đẹp của Trác Tâm Nghiên hơi híp lại, bắt đầu cẩn thận đánh giá Diệp Mặc.
Nàng là chuyên gia trên phương diện tâm lý học, nàng có thể nhìn ra rất nhiều thứ từ khí chất, ánh mắt, thậm chí là một động tác nhỏ bé của một người, còn có thể phán đoán ra một vài thói quen mà tính cách.
Nhưng mà.
Nàng đánh giá người thanh niên này một lát thì lại nhướn mày lên.
Người này. . .hơi kỳ lạ, nàng không thể nhìn ra chút gì, cũng không đoán ra được cái gì, nhất là đôi mắt kia, khi nàng quan sát đôi mắt này thì lại không nhìn ra cái gì, thậm chí tinh thần của nàng còn trở nên hoảng hốt.
Dường như đôi mắt này có ma lực gì đó vậy!
“Kỳ lạ thật!” Trác Tâm Nghiên nhỏ giọng thầm thì.
“Chị, chị nói cái gì? Cái gì kỳ lạ?” Trác Lâm nghe thấy thì không khỏi kinh ngạc.
“Không có. . . không có gì!” Trác Tâm Nghiên lắc đầu, cười nói: “Chúng ta ngồi đi!”
“Ngồi bên này!” Trác Lâm lôi kéo Trác Tâm Nghiên đi đến vị trí bên cạnh Diệp Mặc.
“Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Sau khi ngồi xuống, Trác Lâm cởi chiếc áo khoác da thú ở trên người xuống, để lộ ra một thân váy trắng và đường cong uyển chuyển bay bổng và bốc lửa.
“Trác tiểu thư!” Diệp Mặc mỉm cười, lên tiếng chào hỏi.
Hắn có ấn tượng khá sâu với vị Trác tiểu thư này, có điều khi cô ấy vừa tiến vào thì hắn cũng không nhận ra, đúng thật là như một người khác.
“Vị này là . . .?” Sau đó, ánh mắt của Diệp Mặc nhìn về phía người ngọc ở bên cạnh.
“Chị tôi! Chị ruột đấy!” Trác Lâm cười nói: “Chị tôi chuyên đi bắt kẻ xấu, rất lợi hại đấy!”
“A!” Diệp Mặc gật đầu.
“Diệp tiên sinh, hạnh ngộ!” Trác Tâm Nghiên mỉm cười, rồi vươn tay ra.
Diệp Mặc hơi giật mình, rồi vươn tay ra bắt tay với Trác Tâm Nghiên.
Đôi tay ngọc của nàng thon dài và trắng nõn, lại vô cùng mềm mại, nhưng khi nắm lại rất có sức, không giống với mấy cô gái điềm đạm.
Khi bắt tay, Trác Tâm Nghiên lại híp mắt lại rồi quan sát Diệp Mặc.
“Trác tiểu thư?”
Hai người cầm tay một lúc lâu, Diệp Mặc muốn rút tay lại, nhưng Trác Tâm Nghiên vẫn cứ nắm chặt tay hắn như cũ.
“A! Nha! Thật ngại quá!” Trác Tâm Nghiên vội vàng lấy lại tinh thần, rồi cuống cuồng thả lỏng tay ra, rồi mới rút về.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng không khỏi nổi lên hai áng mây đỏ.
Vừa rồi, nàng nhìn đến mức xuất thần, cho nên quên mất mình đang ở đâu và làm gì.
“Chị!” Trác Lâm tiến lại gần, cười một tiếng đầy ranh mãnh: “Có phải là rất đẹp đúng không?”
Trác Tâm Nghiên lườm Trác Lâm một cái, rồi vỗ nhẹ lên tay của Trác Lâm, nói: “Chẳng phải chị đang giúp em quan sát anh ta là hạng người gì sao!”
“Thế. . .thế chị nhìn ra cái gì rồi?” Trác Lâm hỏi với vẻ tò mò.
“Chẳng nhìn ra cái gì cả!” Trác Tâm Nghiên lắc đầu, sau đó lại liếc nhìn về phía người thanh niên kia một cái thật sâu.
“Không thể nào!” Trác Lâm giật mình kinh ngạc nói.
Trên đời này có người mà chị mình không nhìn thấu sao?
“Để chị quan sát thêm một lúc!” Trác Tâm Nghiên mỉm cười nói.
Trác Lâm cũng không để ý nữa, nghiêng đầu sang trò chuyện với Giang thiếu gia, hỏi tối nay sẽ ăn những món gì.
Một lát sau, đồ ăn được mang lên.
Lúc này bầu không khí trên bàn rượu mới lại náo nhiệt lên một lần nữa, nhưng đám người Giang thiếu gia vẫn thu liễm rất nhiều.
Diệp Mặc uống rượu với bọn họ, uống rất nhiều, uống nhiều đến mức đa số người đều nằm xuống, cả Giang thiếu gia cũng uống hơi nhiều.
Đến mười giờ tối bữa tiệc này mới kết thúc.
“Diệp tiên sinh, hẹn gặp lại!”
Mọi người đi xuống dưới, hai chị em Trác Lâm đứa mắt nhìn Diệp Mặc lên xe rồi lái đi, sau đó hai người họ mới đi về phía xe của mình.
Ngồi vào trong xe, đôi mày của Trác Tâm Nghiên đã nhíu chặt lại.
Nàng đã quan sát cả buổi tối mà vẫn không nhìn thấu người này!
Vị Diệp tiên sinh này cho nàng một cảm giác rất thần bí, nếu nhìn thoáng qua thì sẽ thấy anh ta là một người rất hòa thuận, rất chân thành. . .nhưng khi nhìn kỹ thì lại có một cảm giác, anh ta là một người có lòng dạ rất sâu.
Nhất là cặp mắt của anh ta. . .
“Chị, chị vẫn còn đang suy nghĩ à!” Trác Lâm lên xe, vứt túi xách qua một bên, rồi thay đôi giày đế bằng ở trên xe.
“Ừm!” Trác Tâm Nghiên gật đầu.
“Vậy chị cảm thấy anh ấy là hạng người gì?” Trác Lâm hỏi với vẻ tò mò.
“Rất thần bí! Chị không nhìn thấu anh ta, có điều, chắc anh ta cũng là một người tốt, làm bạn bè với anh ta cũng được, nhưng nếu như làm đối thủ thì sẽ không hay!” Trác Tâm Nghiên suy nghĩ một lúc, vươn tay lên vuốt mái tóc rồi khẽ cười nói.
nàng cảm thấy vị Diệp tiên sinh này rất thần bí, anh ta còn mang lại cho nàng một loại cảm giác rất không tầm thường!
Trác Tâm Nghiên lại nghĩ đến những tài hoa kinh người của Diệp Mặc thì đáy lòng liền cảm thấy không thể tin nổi.
“Rất thần bí sao?” Trác Lâm khẽ giật mình, nói với vẻ khó hiểu.
Chẳng qua là cô cũng không quá để ý, liền khởi động xe, chậm rãi rời đi.