“Bộ này đi!” Sau khi chọn xong thì Trác Lâm đưa cho chị gái mình, còn cô thì trở về phòng của mình.
“Vậy mình cũng không đi tất chân!” Trác Lâm mở tủ quần áo ra rồi do dự một chút, sau cùng thì chọn một chiếc váy trắng hết sức thanh thuần.
“Bộ này đi!” Trác Lâm chọn xong thì cởi quần áo xuống, ngồi lên giường trút bỏ nốt đôi tất chân màu đen ra.
Bạch bạch bạch!
Đôi chân trắng như tuyết của cô nhẹ nhàng giẫm lên sàn nhà, đi về phía phòng tắm.
Cơ thể của cô cao gầy mà cân xứng, nhìn trông thì hơi gầy gò, nhưng mấy chỗ cần béo thì lại rất béo, da thịt cũng trơn bóng, trắng như tuyết.
Lớp trang điểm dầy trên gương mặt được tẩy đi, để lộ ra gương mặt xinh đẹp và thanh lệ, có vài phần giống với chị gái của cô.
Trác Lâm tắm rửa xong thì vội vàng đi ra, thoa một ít mỹ phẩm dưỡng da, xịt thêm một ít nước hoa, để cho cơ thể thơm hơn, rồi cô mới thỏa mãn mặc quần áo vào.
Sau đó, lại trang điểm nhẹ nhàng một chút là xong.
“Em. . .?” Trác Tâm Nghiên đã thay quần áo xong từ lâu rồi, nàng đang ngồi chờ ở bên ngoài, khi nhìn thấy Trác Lâm đi ra thì không khỏi sững sờ.
Đã bao lâu rồi nàng mới nhìn thấy em gái mình thanh thuần như vậy?
Quả thật . . . giống như biến thành người khác vậy!
“Chị, đẹp không!” Trác Lâm xách một chiếc túi nhỏ màu trắng, dưới bàn chân là một đôi giày cao gót 10 cm màu trắng, làm cho dáng người của cô càng trở nên thẳng tắp và mê người.
“Quá đẹp!” Trác Tâm Nghiên hé miệng cười một tiếng, rồi gật đầu.
Hôm nay phải nhìn thật kỹ vị Diệp tiên sinh này mới được, xem anh ta là hạng người gì mà để cho em gái của mình thần tượng anh ta như vậy, nhưng dạo gần đây đám ngôi sao thần tượng có rất nhiều việc xấu bị phanh phiu ra, gì mà ngủ fan, gì mà chân đạp mấy thuyền. . . hy vọng anh ta không phải loại người này.
Trác Tâm Nghiên thầm nghĩ trong lòng.
“Chị, mình đi thôi!” Trác Lâm kéo Trác Tâm Nghiên đi ra ngoài.
……
Một chiếc Ferrari 812 lao nhanh trên đường cái.
Chiếc xe màu nâu, hiện lên hình giọt nước, vô cùng phong cách, hai bên cửa sổ của có hai cái đèn hình con nai đang lóe lên những màu sắc rực rỡ, cực kỳ chói mắt.
Khi đến trước cổng một tòa nhà lớn thì chiếc xe rẽ vào, rồi chầm chậm dừng lại.
Sau đó, hai mỹ nhân uyển chuyển bước xuống xe.
Một người váy trắng tung bay, bên ngoài là một chiếc áo khoác da thú màu trắng rất sành điệu, đôi đùi ngọc trơn bóng, thon dài thẳng tắp vô cùng hấp dẫn, gương mặt xinh đẹp thì tinh xảo và rung động lòng người, một đôi mắt đẹp trong veo như nước, tóm lại là rất xinh đẹp và thanh thuần.
Một người còn lại thì mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người vô cùng cao gày, gương mặt xinh đẹp không có chút phấn son nào nhưng cũng đã đẹp đến mức khiến cho người ta lóa mắt.
Dáng đứng của nàng thẳng tắp, tỏa ra một cỗ bừng bừng khí khái hào hừng.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy dung mạo của hai người hơi giống nhau, có lẽ chính là một cặp chị em gái đáng yêu và mê người!
“Chị! Đi thôi!”
Trác Lâm đóng cửa xe, rồi kéo tay chị mình đi vào trong tòa nhà cao tầng.
Trong một phòng Vip ở tầng trên, trong này đã có không ít người.
“Chọn xe, phải chọn xe cũ, loại đã lái hai ba năm ý, còn xe mới thì không có độ ma sát, không thú vị chút nào!”
“Nhầm! Xe second hand cũng không biết đã qua bao nhiêu đời tài xế, không thú vị! Xe là phải đi xe mới mới sướng!”
Đám thanh niên trò chuyện rất sôi nổi.
Ngay từ đầu còn đang nghiêm túc trò chuyện về xe, nhưng được một lúc thì đã kéo sang chuyện khác.
Diệp Mặc chỉ ngồi nghe chứ không tham gia vào.
Giang thiếu gia ở bên cạnh thì đang hưng phấn trò nhiệt sôi nổi với đám người này.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, hai bóng người đi vào.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn qua thì đều ngẩn ngơ.
Nhất là Giang thiếu gia, khi anh ta nhìn thấy cô gái mặc một cây trắng thanh thuần kia thì miệng đã há hốc rồi, hoàn toàn không nhận ra.
Khi ánh mắt nhìn thấy người ở phía sau, thì sắc mặt của anh ta đã thay đổi, lộ ra vài phần hậm hực.
Phản ứng của những người khác đều không khác mấy, ánh mắt lóe lên, đều có chút sợ hãi.
Người chị gái này của Trác Lâm không hề tầm thường đâu!
Người này học tâm lý học, lại còn làm việc trong ngành công an, nghe nói là đang nghiên cứu cái gì IQ cao, cái gì biến thái ý, tóm lại là người này vô cùng lợi hại, đám bọn họ đều hơi sợ người này.
“Sao thế, không chào đón tôi à?” Trác Tâm Nghiên liếc mắt nhìn quanh rồi hé miệng cười.
“Không không!” Giang thiếu gia vội vàng đứng dậy: “Hoan nghênh hoan nghênh! Mau ngồi xuống đi!”
“Vậy thì tốt!” Trác Tâm Nghiên mỉm cười, ánh mắt thì đảo qua, rơi vào người thanh niên hết sức đẹp trai ở bên cạnh Giang thiếu gia.
Sau khi quan sát một chút thì đôi mắt xinh đẹp của nàng lộ ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt.
Chẳng trách!
Nội tâm nàng thở dài.
Dung mạo như vậy thì bảo sao em gái của mình mới gặp mặt mà đã nhớ mãi không quên, đúng thật là gương mặt nhìn một lần thì cả đời khó quên.