“Con về rồi!” Trác Lâm đẩy cửa đi vào, cô lại hô lên một tiếng như mọi lần.
Xoạt một tiếng!
Cô cởi áo khoác trên người xuống, để lộ ra đường cong uyển chuyển, bên trong là một chiếc áo thun màu đen bó sát người, buộc quanh đường cong ngạo nghễ và sung mãn của cô.
Vòng eo thon gọn, yêu kiều.
Bên phía là một chiếc quần ngắn, cộng thêm một đôi tất chân màu đen hết sức mê người.
Trác Lâm treo áo khoác lên, sau đó đổi dép lê rồi mới đi vào trong.
Gương mặt xinh đẹp của cô được trang điểm hơi diễm lệ, hai bờ môi đỏ và căng mọng hơi nhếch lên, có vài phần ý cười, đến cả đuôi lông mày bên khóe mắt cũng mang theo vài phần vui mừng và nhảy nhót.
“Em có chuyện gì mà vui thế?”
Có tiếng động trên tầng truyền xuống, sau đó một bóng người cao gầy đi xuống.
“Chị, chị ở nhà à!” Trác Lâm nhìn qua thì kinh ngạc nói: “Sao hôm nay chị về sớm thế?”
“Hết việc làm nên về nhà thôi!” Trác Tâm Nghiên cười nhẹ.
Trên người nàng mặc một bộ đồ ngủ lông nhung màu xanh da trời, bộ đồ ngủ này hơi rộng, nên đã che khuất phong thái uyển chuyển và đẫy đà của nàng, nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng chút nào.
Khí chất của nàng hơi thanh đạm và tao nhã, giữa hàng lông mày lại có vài phần khí khái hào hùng, ánh mắt sáng ngời mà sắc bén, hoàn toàn khác biệt với cô em gái này.
“Chị không có việc để làm mới là chuyện tốt mà!” Trác Tâm Nghiên cười nói.
“Em biết! Em biết!” Trác Lâm nhảy nhót đi qua, nắm tay ngọc thon dài và trắng nõn của chị mày, cười duyên nói: “Chị, chị thử đoán xem vì sao em lại vui vẻ như vậy?”
“Em à!” Trác Tâm Nghiên nhìn Trác Lâm rồi bật cười một tiếng.
Tâm tư của cô em gái này rất đơn giản, cho nên người bình thường đều có thể đoán ra vài phần chứ đừng nói là nàng.
“Là lại gặp được vị Diệp tiên sinh kia đúng không?” Trác Tâm Nghiên hé miệng cười nói.
Lần trước cô em gái này gặp người ta một lần ở quán bar, uống vài ly rượu thì vô cùng vui vẻ, khi về nhà còn kể với nàng rất nhiều lần.
“Không phải! Có điều, lát nữa sẽ có thể gặp mặt rồi!” Trác Lâm cười đáng yêu.
“Em hẹn anh ta á?” Trác Tâm Nghiên hơi giật mình, rồi cau mày lại.
“KHông phải! Em làm sao có thể hẹn anh ấy được!” Trác Lâm nhếch môi đỏ lên, dịu dàng nói: “Chị cũng biết rằng người ta có con rồi mà, với lại, người ta cũng không có ý gì với em.”
“Thế sao em còn để ý đến anh ta như vậy làm gì!” Trác Tâm Nghiên liếc mắt một cái.
“Em thích anh ấy giống như người bình thường thích ngôi sao và thần tượng vậy, chị thấy anh ấy ca hát hay hơn đám ngôi sao và thần tượng kia rồi còn gì!” Trác Lâm nghiêng đầu, cười xinh đẹp nói.
“Hoàn toàn chính xác là rất lợi hại!” Trác Tâm Nghiên gật đầu.
Nàng không thể phủ nhận điểm này được.
Vị Diệp tiên sinh này cực kỳ lợi hại ở phương diện này, mọi người trên internet còn gọi anh ta là Ca Thần, thời gian gần đây, mỗi khi rãnh rỗi nàng đều vào nghe một chút, giọng hát của anh ta rất đặc biệt, giống như có thể chạm đến linh hồn của người khác vậy, quả thật là rất khó tin.
Nếu như anh ta đẹp trai như em gái mình nói, thì anh ta mà xuất đạo thì thật khó lường.
“Chứ còn gì nữa!” Trác Lâm ưỡn bộ ngực phình lên, kiêu ngạo nói.
“Tối nay Giang thiếu gia sẽ mời anh ấy ăn cơm, Giang thiếu gia thuận tiện gọi em luôn, nên em chạy về thay quần áo.”
“Giang thiếu gia? Là tên nhà họ Giang đó à!” Trác Tâm Nghiên lại cau mày lại.
Nàng không có ấn tượng tốt với đám công tử ca này, thậm chí còn rất chán ghét bọn họ, bình thường nàng cũng không thích em gái mình chơi với đám người này.
“À đúng rồi, chị, hay là chị đi cùng em đi! Qua đó gặp mặt Diệp tiên sinh luôn!” Trác Lâm kéo tay của Trác Tâm Nghiên, rồi nói với giọng nũng nịu.
“Chị đi gặp anh ta làm gì?” Trác Tâm Nghiên giật mình, rồi lại bật cười.
Nhưng sau đó, thần sắc nàng khẽ động, có lẽ mình cũng nên đi qua một chút, nhìn thử xem vị Diệp tiên sinh này là dạng người gì, sau này cũng có thể yên tâm hơn.
“Được! Chị đi!” Trác Tâm Nghiên lập tức đổi giọng.
Trác Lâm còn đang thất vọng, thì lại nghe thấy Trác Tâm Nghiên nói như vậy, lập tức nở nụ cười: “Thế. . . thế thì tranh thủ thời gian thay quần áo thôi! Chị, chị phải ăn diện xinh đẹp một chút đấy!”
“Ăn diện để làm gì! Mặc thế nào mà chả được!” Trác Tâm Nghiên lắc đầu nói.
“Không được đâu! Chị là chị của em, chị phải ăn mặc thật xinh đẹp giống như em mới được.” Trác Lâm cười nói, rồi kéo Trác Tâm Nghiên đi lên trên nhà.
“Chị, chị mặc cái áo âu phục ngắn tay màu đen này đi, hay là thêm một đôi tất chân nữa nhỉ?”
“Chị mới không đi tất chân!”
“Vậy thì mặc cái quần này đi vậy!”
Sau khi đi vào phòng, Trác Lâm mở tủ quần áo của chị mình ra thì cau mày lại.
Hơi ít quần áo!
Trác Lâm nhìn vài vòng rồi chọn một chiếc áo âu phục ngắn tay, cô còn định phối hợp thêm một chiếc quần tất thì sẽ rất gợi cảm, nhưng mà chị mình không chịu nên đành phải thôi.
Trác Lâm nhìn thoáng qua đôi chân dài của di mình thì khẽ lắc đầu, cảm thấy rất tiếc nuối.
Đôi chân của chị gái dài hơn chân cô nhiều, vừa dài lại vừa thẳng, cực kỳ xinh đẹp, nếu như đi tất chân rồi đi ra ngoài thì sẽ khiến cho người ta trợn tròn mắt nhìn, nhưng tiếc là chị mình vẫn luon không thích tất chân.