Cha Tô nghe Mẹ Tô nói xong thì ngẩn ngơ, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.
“Tiểu Mặc. . . lại làm cái gì rồi?” Cha Tô líu lưỡi nói.
Tiểu Mặc lại có thể khiến cho nhà Dương Xuân Hoa đi đến bước đường này sao?
Theo lý thuyết, thì nhà máy của nhà Dương Xuân Hoa khá lớn, làm ăn cũng khá khẩm, cũng có chút vốn liếng, không thể nào bị ép đến mức phải đi cầu xin tha thứ mới đúng.
“Tôi cũng không biết, chẳng qua là Tiểu Mặc vẫn luôn rất tài giỏi, rất có bản lãnh, cho nên tôi cũng không thấy kỳ lạ!” Mẹ Tô lắc đầu, rồi cười.
“Cũng đúng!” Cha Tô cũng cười theo, tâm trạng cũng trở nên vui sướng.
Tiểu Mặc đúng là rất có bản lãnh, chưa nói đến chuyện đầu tư cổ phiếu kiếm được vài tỷ, mà chỉ nói bây giờ làm trang phục quần áo cũng cực kỳ ghê gớm.
Nhà Dương Xuân Hoa làm sao có thể là đối thủ của Tiểu Mặc được!
“Chuyện này để cho Tiểu Mặc xử lý đi, chúng ta đừng quan tâm, cũng đừng nói xen vào làm gì!” Mẹ Tô lại nói.
“Đúng đúng đúng!” Cha Tô vội vàng lên tiếng, cười nói: “Nhắc đến Tiểu Mặc thì mới nhớ, vài ngày nay chưa liên lạc với nó rồi, để tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”
Cha Tô nói xong thì cầm điện thoại di động lên gọi cho Diệp Mặc.
……
Một bên khác, biệt thự nhà họ Chu.
Khuôn mặt Dương Xuân Hoa đờ đẫn, đặt điện thoại xuống.
“Sao rồi?” Chu Chấn Lâm ở bên cạnh khẩn trương hỏi.
Dương Xuân Hoa ngẩng đầu lên nhìn Chu Chấn Lâm một cái, liền không ngăn được nước mắt, lại gào khóc lên: “Bà ta. . . bà ta dập máy rồi, bà ta còn nói. . . còn nói rằng chuyện này không liên quan đến bà ta, Chấn Lâm, ông nói xem, bây giờ phải làm thế nào đây!”
Chu Chấn Lâm nghe xong thì toàn thân run lên, ngồi bịch xuống ghế.
Mặt mũi ông ta tràn đầy tái nhợt và tiều tụy.
Biện pháp cuối cùng mà ông ta nghĩ ra cũng đã vô dụng.
“Sao. . .sao bọn họ có thể quá đáng như vậy chứ, còn cả thằng nhãi chó chết kia nữa! Hại em trai tôi còn chưa đủ, giờ lại còn hại cả nhà mình luôn nữa!”
Chu Chấn Lâm lại gào khóc, rồi lại bắt đầu mắng chửi.
“Câm miệng!” Chu Chấn Lâm nghe thấy thế thì tâm phiền ý loạn, liền đưa tay ra vả một phát.
Ông ta cắn chặt rắng, sắc mặt cũng đã dữ tợn.
Chẳng phải bà mới là đầu xỏ của tất cả mọi chuyện sao?
Tại sao Chu Chấn Lâm mình lại mù mắt đến mức cưới cái đồ chơi này chứ!
“Ông. . .ông đánh tôi?”
Dương Xuân Hoa bị tất đến mức mờ mịt, đám phấn son trên gương mặt được trang điểm đậm của bà ta đã bị nước mắt làm cho trôi đi hết, gương mặt vốn dĩ đã xấu xí và cồng kệnh thì giờ phút này lại càng xấu xí hơn.
Dương Xuân Hoa sờ lên dấu bàn tay trên mặt, trong lòng thì tràn ngập lửa giận, mắt cũng trợn trừng lên.
“Nếu không phải vì bà thì làm gì có nhiều chuyện như vậy? Chính là bà đã hại cái nhà này! Tôi đánh bà là còn nhẹ đấy!” Chu Chấn Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi thật sự hối hận! Tại sao tôi lại cưới một phế vật làm vợ cơ chứ!”
“Là tôi hại cái nhà này?” Dương Xuân Hoa đứng bật dậy, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nói với giọng the thé: “Khi đó ông có bản lĩnh thì đừng cưới tôi! Chẳng phải ông nhìn trúng chút tiền của cha tôi sao! Ông tưởng tôi không biết ông là hạng người gì sao? Ông là tên dối trá, háo sắc, ông mới là phế vật!”
“Bà nói cái gì? Bà có gan thì lặp lại lần nữa!” Chu Chấn Lâm giận tím mặt, sắc mặt không biết là đỏ hay là tím nữa.
“Tôi nói ông mới là phế vật! Tôi hối hận vì đã gả cho ông, lại còn đẻ một đứa con trai cho ông nữa!” Dương Xuân Hoa cũng mắng lên.
“Bà câm miệng lại cho tôi!” Chu Chấn Lâm tức giận rít gào lên, lại muốn vung tay lên một lần nữa.
Dương Xuân Hoa hét lên một tiếng, rồi điên cuồng nhào qua, hai người bắt đầu đánh nhau.
Rầm rầm rầm!
Đồ vật ở trong nhà không ngừng bị đập nát.
Trên tầng trên, Chu Lỗi thống khổ che kín lỗ tai mình.
Giờ phút này, trong lòng anh ta cảm thấy cực kỳ hối hận, nếu như mình không khuyên cha mình phá hoại việc kinh doanh của tên kia, thì tất cả chuyện này sẽ không xảy ra.
Tuy rằng cha mẹ đã không còn tình cảm từ mười mấy năm trước, nhưng vẫn miễn có thể duy trì cái nhà này, nhưng bây giờ đã triệt để tan vỡ.
Công ty của mình, tiền đồ của mình, cũng đều tan theo làn khói.
Chu Lỗi vô cùng chán nản ngồi dựa vào tường.
……
Sáng sớm, trong biệt thự Lệ Cung Uyển, Diệp Mặc vừa làm xong bữa sáng thì nhận được điện thoại của luật sư Hứa.
“Tốt, rất tốt!”
Mọi chuyện thu mua công xưởng đều diễn ra theo kế hoạch, còn chuyện khởi tố thì trên cơ bản là đã thắng chắc.
Diệp Mặc nghe xong thì tâm trạng trở nên rất tốt.
Trò chuyện thêm vài câu thì Diệp Mặc mơi cúp điện thoại.
“Có chuyện gì mà anh vui vẻ thế?” Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé đi xuống, nhìn thấy Diệp Mặc vui vẻ như vậy thì kinh ngạc nói.
“Là chuyện làm ăn ý mà!” Diệp Mặc cười nói.
“Ừm!” Tô Ngọc Tình cũng không hỏi nữa, ngồi xuống rồi vén áo lên cho hai đứa bé bú.
“Tối nay anh có bữa tiệc nên sẽ không về nhà ăn cơm!” Diệp Mặc mang bữa sáng lên cho Tô Ngọc Tình rồi nói.
“Là bạn hay công việc?” Tô Ngọc Tình kinh ngạc nói.
“Là người bạn lần trước đã mua xe giúp anh!” Diệp Mặc cười nói.
“Vâng! Anh nhớ về sớm là được!”
Tô Ngọc Tình mỉm cười, sau khi hai đứa bé bú xong thì nàng mới ăn sáng.