“Quản. . .quản lý Cao, ông. . .ông có biết đối phương là ai không?”
Chu Chấn Lâm nuốt một ngụm nước bọt, rồi dùng sức mạnh toàn thân để hỏi câu này.
“Hình như là người bên thành phố H các ông, nhưng hình như là công ty mới nên tôi chưa nghe qua cái tên này, hình như tên là Ngọc . . .” Quản lý Cao nói.
Tay của Chu Chấn Lâm run lên, chiếc điện thoại di động rơi xuống sàn nhà.
Ầm!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Nhưng ông ta vẫn hồn nhiên không biết, mà chỉ ngơ ngác ngồi tại chỗ, gương mặt thì trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy kịch liệt.
Không sai!
Chính là tên kia!
Chính là thằng nhãi kia, tên đó đã duỗi bàn tay qua đây rồi, tên đó muốn chặt đứt đường sống duy nhất của mình, không cho mình một cơ hội nào để xoay người.
“Tên kia. . . đào đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?” Chu Chấn Lâm cảm thấy rất khó tin.
Rõ ràng tên kia vừa mua mấy công xưởng và nhà máy rồi, thế mà còn nhiều tiền như vậy sao?
“Tổng giám đốc Chu?”
Điện thoại di động trên mặt đất truyền đến giọng nói của quản lý Cao, nhưng mà Chu Chấn Lâm vẫn không để ý, cả người ông ta đã giống như mất hồn vậy, ánh mắt cũng đã tan rã.
Chu Chấn Lâm đã cảm thấy tuyệt vọng rồi!
Tên kia đã bóp chết đường sống duy nhất của ông rồi, có lẽ khoảng 10 ngày sau công xưởng của ông sẽ không có nguyên liệu để sản xuất quần áo nữa rồi, không sản xuất được hàng, không có hàng bán, thì ông có thể kiên trì được bao lâu?
Những năm gần đây con trai lập nghiệp đã thua lỗ rất nhiều tiền, ông cũng không còn nhiều vốn liếng.
Chu Chấn Lâm ngồi yên một lúc, thì điện thoại di động trên mặt đất lại vang lên, có người gọi điện thoại đến.
Ông ta mờ mịt nhìn qua, dường như là người trong xưởng.
Chu Chấn Lâm khom lưng nhặt điện thoại di động lên: “Alo!”
“Tổng giám đốc Chu, không xong rồi, chúng ta bị Phác Ngọc khởi tố rồi, bọn họ kiện chúng ta ăn cắp bản quyền, họ nói chúng ta sao chép mẫu mã của bọn họ.” Giọng nói trong điện thoại vô cùng gấp gáp.
“Sao chép? Làm gì có chuyện đó!” Chu Chấn Lâm hơi tỉnh táo lại, cau mày nói.
“Đúng là quần áo trước kia của chúng ta đã lấy ý tưởng của nhiều công ty, nhưng Phác Ngọc đã mua hết bản quyền của các công ty đó rồi, bây giờ họ kiện chúng ta, còn bắt chúng ta bồi thường mấy chục triệu nữa, tôi vừa hỏi luật sư của công ty rồi, anh ta nói rằng đối phương đã thắng chắc rồi, còn bảo chúng ta nên hòa giải với đối phương thì có lẽ sẽ mất ít tiền bồi thường hơn.”
Chu Chấn Lâm nghe xong thì lại hoảng hốt.
Gương mặt già nua đã tái nhợt hơn.
Sau khi cúp điện thoại thì ông ta chỉ cảm thấy một trận bất lực, triệt để co quắp trên ghế.
“Tổng giám đốc Chu!”
Cửa nhà tắm mở ra, cô gái choàng khăn tắm đi ra, khi nhìn thấy dáng vẻ của Chu Chấn Lâm thì gương mặt đang tươi của của cô gái đã đọng lại.
Tổng giám đốc Chu vừa vui cười hớn hở, tinh thần sáng lạn, tại sao giờ phút này lại nằm tê liệt ở trên ghế, mặt mũi thì tràn đầy đờ đẫn và tái nhợt, giống như chỉ trong nháy mắt đã già đi chục tuổi vậy.
……
Đinh linh linh!
Biệt thự nhà họ Tô, điện thoại ở trong phòng khách vang lên.
Mẹ Tô đang trông cháu nghe thấy thế liền đứng dậy đi qua.
“Alo!” Bà nhận điện thoại.
Một giây sau, sắc mặt của bà lại trầm xuống, còn lộ ra vài phần chán ghét.
Đối diện chính là Dương Xuân Hoa kia!
“Bà tìm tôi làm gì!” Mẹ Tô tức giận nói.
Dương Xuân Hoa này đã nói xấu nhà bà rất nhiều, bà còn nghe con gái nói rằng, nhà Dương Xuân Hoa còn muốn phá hoại việc làm ăn của Tiểu Mặc nữa.
“Thục Nghi, đừng cúp máy! Coi như tôi cầu xin bà đấy!”
Dương Xuân Hoa dùng giọng nói cầu khẩn và tội nghiệp nói: “Trước kia là tôi sai, là lỗi của tôi, bà có thể. . . thả cho nhà tôi một con đường sống không, tôi đã biết sai rồi, đã hối hận rồi!”
Mẹ Tô nghe xong thì hơi giật mình kinh ngạc.
Trước kia Dương Xuân Hoa này phách lối, miệng lưỡi bén nhọn bao nhiêu, thế mà bây giờ lại phải cúi đầu cầu xin người khác sao?
Xem ra Tiểu Mặc đã đẩy nhà bà ta đến bước đường cùng rồi, bằng không thì sao bà ta có thể đi cầu khẩn mình được!
“Bà đừng nói chuyện này với tôi!” Mẹ Tô lạnh lùng nói.
“Thục Nghi, tôi van bà, tôi quỳ xuống cầu xin bà có được không! Chỉ cần nhà bà thả cho nhà tôi một con đường sống, thì bà muốn tôi làm gì cũng được, muốn tôi dập đầu cầu xin cũng được!” Dương Xuân Hoa cầu khẩn, giọng điệu còn mang theo một tia nghẹn ngào.
“Tôi van xin bà đấy!” Dương Xuân Hoa từ khóc thút thít, dần dần đã biến thành gào khóc, dường như đã không thể khống chế tâm trạng của mình nữa rồi.
Mẹ Tô nghe thấy thế thì hơi cau mày.
Trong một khoảnh khắc bà đã có chút không đành lòng.
Nhưng khi nghĩ đến những gì Dương Xuân Hoa đã làm, thì Mẹ Tô lại hừ một tiếng, sắc mặt lại trở nghiêm túc.
“Tôi nói với bà rồi, bà đừng nói chuyện này với tôi, tôi sẽ không xen vào!” Mẹ Tô nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại.
“Có chuyện gì thế?” Cha Tô nghe thấy tiếng động liền đi ra xem, kinh ngạc hỏi.
“Là Dương Xuân Hoa!” Mẹ Tô quay về ôm cháu rồi nói.
Cha Tô cau mày lại, thần sắc cũng trở nên chán ghét.
“Bà ta gọi điện thoại cầu xin tôi, còn nói là muốn quỳ xuống cầu xin tôi thả cho nhà bà ta một con đường sống, ông nói xem, bà ta không đi cầu xin Tiểu Mặc mà đi tìm tôi làm gì.” Mẹ Tô cười nhạo nói.
Trong lòng bà cảm thấy hơi hả giận.
Khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Dương Xuân Hoa bây giờ thì đáy lòng bà ít nhiều đều cảm thấy hơi vui vẻ và hả giận.