Thành phố T.
Trong một khách sạn hào hoa.
Chu Chấn Lâm tỉnh lại trên chiếc giường mềm mại, tối hôm qua ông uống hơi nhiều cho nên bây giờ đầu đau như búa bổ.
Chu Chấn Lâm ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, khi ông nhìn sang bên cạnh thì lại cười.
Bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi đang nằm nghiêng, còn ngủ rất say.
Mặc dù dung mạo của cô gái này không xuất chúng, nhưng cũng coi như là xinh đẹp, nhất là làn da trắng nõn và mềm mại này, giống như có thể bóp ra nước vậy.
“Tuổi trẻ tốt thật!”
Chu Chấn Lâm thì thào một tiếng, rồi vươn tay ra vuốt ve gương mặt trắng nõn ở bên cạnh.
Ông ta chỉ thích những cô gái trẻ tuổi như vậy, khi ở bên những cô gái trẻ tuổi thì ông cũng thấy mình trẻ hơn rất nhiều, cả thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ.
Còn mụ già xấu xí ở trong nhà thì thôi khỏi cần nói!
“Mười giờ rồi cơ à!”
Chu Chấn Lâm cầm điện thoại di động lên xem, sau đó xoay người xuống giường.
Tuy rằng ông ta đã hơn 50 tuổi, nhưng do thường xuyên rèn luyện và uống thuốc bổ nên dáng người vẫn không tệ, tinh lực cũng tràn đầy.
Chu Chấn Lâm đi vào tắm rửa một phen thì tinh thần lại vô cùng phấn chấn, đã không còn dáng vẻ chán chường của mấy hôm trước rồi.
Từ khi thằng nhãi kia mua mấy nhà máy và công xưởng nguyên liệu, rồi chặt đứt nguồn hàng của ông thì ngày nào ông cũng lo nghĩ, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, cảm thấy mình sắp xong đời.
Nhưng, Chu Chấn Lâm ông là ai chứ, làm sao có thể chịu thua dễ dàng như vậy được!
Ông dùng trăm phương ngàn kế để tìm kiếm quan hệ, gọi vô số cuộc điện thoại, cuối cùng ông cũng tìm được một đường sinh cơ.
Chu Chấn Lâm tìm được một nhà máy còn rất nhiều hàng ở thành phố T này, tối hôm qua ông đã bỏ rất nhiều tiền để mời khách, cũng đã đàm phán thành công đơn hàng này, chỉ chờ hôm nay chính thức ký hợp đồng thôi.
Công xưởng của ông có nhóm hàng này thì mới có thể sống sót.
“Thằng nhãi này muốn giết chết mình? Nào có đơn giản như vậy chứ!”
Chu Chấn Lâm nhìn mình trong gương rồi hừ lạnh một tieegns.
Chu Chấn Lâm ông cũng không phải người ăn chay, không ngã xuống dễ dàng như vậy, ông sẽ sống thật tốt, sẽ đem công ty phát triển lớn mạnh, rồi để thằng nhãi kia nhìn xem!
Sau khi ra khỏi nhà tắm, ông ta mặc quần áo vào, sau đó sửa sang lại tỉ mỉ.
Đến cả đầu tóc cũng chỉnh tề.
“Tổng giám đốc Chu!” Cô gái ở trên giường tỉnh dậy, rồi nũng nịu hô một tiếng.
Cô gái bước xuống giường, rồi mới phủ áo ngủ lên để che khuất cơ thể trắng như tuyết của mình.
“Tổng giám đốc Chu, ngài thật là đẹp trai!”
Cô gái duỗi cánh tay trắng nõn ra sửa sang cà vạt cho Chu Chấn Lâm, nũng nịu nói: “Ngài không giống người 50 tuổi chút nào mà!” Cô gái nói xong thì khẽ cắn môi đỏ, vẻ mặt lộ ra vài phần e lệ.
“Ha ha!” Chu Chấn Lâm không nhìn được mà cười to một tiếng.
Ông ta rất thích nghe câu này, nghe xong cảm thấy mình vẫn còn trẻ, không già chút nào.
“Tổng giám đốc Chu, nhìn dáng vẻ của ngài giống như có chuyện gì vui à!” Cô gái nhìn Chu Chấn Lâm một cái rồi cười nói.
“Đúng vậy! Có một chuyện rất vui vẻ!” Chu Chấn Lâm cười to, rồi duỗi bàn tay to ra bắt lấy tay của cô gái, sau đó nhẹ nhàng vỗ về.
“Vậy thì. . .chúc mừng Tổng giám đốc Chu!” Cô gái dịu dàng cười nói: “Vậy em . . . đi rửa mặt đã, lát nữa bọn mình cùng đi nhé!”
“Được được được!” Chu Chấn Lâm cười to nói.
Sau khi cô gái đi vào nhà tắm thì Chu Chấn Lâm ngồi xuống, ông ta cầm điện thoại di động lên xem một chút, đối phương vẫn chưa gửi tin tức đến.
“Có thể là vừa mới dậy!” Chu Chấn Lâm mỉm cười.
Phải có chút sức mạnh mới có thể đứng dậy khỏi ôn nhu.
Chu Chấn Lâm lấy một chai nước ra uống, rồi tiếp tục kiên nhãn chờ đợi, tâm trạng cũng có chút vui sướng.
“Đây rồi!”
Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, có một cuộc điện thoại gọi đến, Chu Chấn Lâm cầm điện thoại lên xem rồi cười, vị này chính là quản lý Cao quản lý việc tiêu thụ, cũng chính là vị khách tôi hôm qua ông ta mời.
“Quản lý Cao, anh có hài lòng với buổi tiệc tối qua không?” Chu Chấn Lâm nhận điện thoại, nhiệt tình cười nói.
Nhưng đối diện lại là một mảnh trầm mặc.
Chu Chấn Lâm không khỏi giật mình, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Quản lý Cao, có chuyện gì sao?” Chu Chấn Lâm hỏi với vẻ khó hiểu.
“Ông chủ Chu, tôi rất hài lòng với buổi tối hôm qua, nhưng trong xưởng có chút vấn đề, có thể hai ba ngày nữa. . . mới ký hợp đồng được.” Quản lý Cao ở đối diện ấp úng nói, có vẻ như ông ta cũng hơi ngại.
“Có. . . có chuyện gì sao?” Khuôn mặt của Chu Chấn Lâm cứng lại.
“Ông chủ của bọn tôi nói rằng, thời gian gần đây có người ra giá rất cao để mua xưởng của chúng tôi, ông chủ cũng có ý định bán, cho nên có thể phải chờ cho việc này kết thúc mới ký hợp đồng được.” Quản lý Cao cười khổ nói.
“Nhưng mà ông chủ Chu cứ yên tâm, sau khi chuyện này kết thúc thì chúng ta lập tức ký hợp đồng, cùng lắm là chờ thêm bốn năm ngày thôi, ông thấy sao?” Quản lý Cao lại hỏi.
Chu Chấn Lâm nghe thấy thế thì tâm trạng liền trở nên hoảng hốt.
Mình vừa mới tìm được một nhà, thì nhà này lại muốn bán!
Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ. . .
Chu Chấn Lâm nghĩ đến điều gì đó, nên trong lòng lộp bộp một tiếng, trên gương mặt gầy gò cũng hiện lên một vệt tái nhợt.
Sau đó, bàn tay cầm điện thoại di động của ông ta cũng run rẩy lên.