“Vậy thì tốt rồi!” Diệp Mặc mỉm cười.
Lúc này, điện thoại di động của hắn lại rung lên, là điện thoại của viện trưởng Dư.
“Không có bệnh nhân nào họ Triệu nằm viện ở khoa u trong bệnh viện đó à! Được được!” Diệp Mặc nhận máy xong rồi lại cười.
Nhưng Lâm Tố Quyên ở đối diện thì lại run lên, sắc mặt cũng đã tái nhợt hơn vài phần.
Bà ta chỉ thuận miệng nói nhảm chuyện chồng mình bị bệnh mà thôi, thật ra thì chỉ là bị viêm dạ dày vớ vẩn mà thôi, nhưng bà ta đã phát huy ra thành bị u.
Bà ta còn tưởng rằng, có lẽ tên này sẽ hơi nghi ngờ, nhưng không có cách nào chọc thủng lời nói dối đó, nhưng nào ngờ, tên này lại có nhiều quan hệ như vậy, chỉ cần một cú điện thoại đã có thể mời một vị viện trưởng đi nghe ngóng hộ rồi.
Còn cả tổng giám đốc Cung kia nữa. . .
Rốt cuộc thì tên này là ai?
Nhà cô em chồng đã nói cậu ta chỉ là một streamer thôi mà, điều kiện gia đình cũng rất bình thường thì làm sao có thể có quan hệ như vậy được?
Lâm Tố Quyên nghĩ mãi mà cũng không hiểu.
“Bà còn gì để nói nữa không? Có phải bà vẫn luôn dùng những lời nói dối này để lừa gạt Ngọc Tình đúng không?” Diệp Mặc đặt điện thoại xuống, lạnh giọng giễu cợt.
Ngọc Tình thiện lương hiền lành, cho nên mới bị người này lừa gạt, mới thật sự đem cho loại người này vay tiền.
“Tôi. . .” Lâm Tố Quyên ấp úng mãi mà không nói thành lời.
Bà ta chưa bao giờ nói dối mà bị chọc thủng tại chỗ, cho nên nhất thời có chút mờ mịt và luống cuống.
“Bây giờ, hai người mau cút ra ngoài cho tôi, sau này còn dám tìm Ngọc Tình vay tiền thì đừng trách tôi ác!” Diệp Mặc chỉ ra cửa rồi quát to.
Lâm Tố Quyên còn đang định chống chế vài câu, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Diệp Mặc thì bà ta không chịu được mà run lên, rùng mình một cái, bà ta chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy và cực kỳ kinh hoàng.
Ánh mắt của tên này thật đáng sợ!
Người này nói được thì cũng sẽ làm được!
Người này không dễ nói chuyện như Ngọc Tình!
Với quan hệ của người này với tổng giám đốc Cung, thì chỉ cần vài câu là có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả hôn sự của con trai nữa.
Lâm Tố Quyên nghĩ đến hậu quả thì lại càng run sợ hơn.
Triệu Tuấn Nhạc ở một bên thì sắc mặt cũng đã tại tái nhợt, trong lòng tràn đầy lo sợ không yên.
“Con trai, đi đi, chúng ta đi!”
Lâm Tố Quyên vội vàng, hoảng hốt đừng dậy, kéo con trai của mình đi ra cửa, dáng vẻ rất chật vật.
Khi ra đến cửa thì hai người đổi giày rồi xông ra ngoài.
Sau khi cửa chính đóng lại thì tâm trạng của bọn họ mới dần dần bình tĩnh lại.
“Tên này đáng sợ thật!” Triệu Tuấn Nhạc vỗ vỗ ngực, gương mặt vẫn còn vẻ khiếp sợ.
Ánh mắt vừa rồi của tên kia đã dọa anh ta tý tiểu ra quần.
“Con trai, chúng ta đi nhanh thôi!”
Lâm Tố Quyên kéo tay con trai mình, vội vàng cuống cuồng đi ra ngoài.
“Mẹ, thế tiền mua nhà của con phải tính sao đây?”
“Đành phải đem nhà cũ bán chứ biết làm sao bây giờ! Có tên này ở đây thì chúng ta không lấy được tiền của Ngọc Tình đâu.”
“Tên chó chết này!”
Hai người vừa đi vừa mắng to.
……
“Hai tên vô lại!” Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, rồi mới quay người vào phòng khách thu dọn một chút.
Ngọc Tình nổi tiếng rất sớm, lúc 18 19 tuổi cũng đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, cho nên rất nhiều người nhìn chằm chằm vào tiền của nàng, Diệp Mặc còn nghe nàng nói rằng, thường xuyên có họ hàng thân thích và bạn bè đến vay tiền, sau đó rất nhiều người đều không trả.
Hắn chơi với hai đứa bé một lúc rồi mới mở live stream.
Tám giờ tối Ngọc Tình mới về đến nhà.
Dương Mạn Ny cũng về theo.
Vừa mở cửa, Tô Ngọc Tình đã vội vàng đổi giày, rồi đi vào phòng khách.
“Người đâu rồi?” Khi không thấy bóng người thì nàng nhất thời hơi kinh ngạc.
“Đi rồi!”
Diệp Mặc đi ra rồi cười nói: “Em đã bảo anh đuổi bọn họ đi rồi còn gì!”
“Anh. . . anh đuổi được bọn họ đi cơ á? Lợi hại quá!” Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì sững sờ, đôi môi đỏ cũng há ra, hiển nhiên là vì kinh ngạc.
Da mặt của người mợ kia rất dầy giống như da trâu vậy, chỉ cần cho bà ấy vào thì đừng hòng đuổi đi, nàng còn tưởng rằng Diệp Mặc không giải quyết được nữa chứ!
“Đúng thế!” Diệp Mặc mỉm cười: “Anh còn có thể đảm bảo rằng bọn họ không dám đòi tiền em nữa đâu.”
Cái miệng nhỏ đỏ hồng của Tô Ngọc Tình lại mở rộng thêm vài phần, nàng cảm thấy rất khó tin.
Diệp Mặc lại có thể nhẹ nhõm giải quyết người mợ đáng ghét này sao?
“Ghê gớm đấy!” Dương Mạn Ny cởi áo khoác ra rồi treo lên, lại thay đổi dép lê rồi đi vào trong, cô vừa than thở vừa cho Diệp Mặc một ngón tay cái.
Dương Mạn Ny cũng đã gặp người mợ kia của Ngọc Tình rồi, cô cũng không có cách giải quyết đám người vô lại như vậy.
“Trong nhà có mấy thứ gì không?”
Nửa ngày sau, Tô Ngọc Tình mới tỉnh táo lại, rồi nhìn ngó chung quanh một chút.
“Không!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Vậy thì tốt quá rồi!” Tô Ngọc Tình nhất thời thở phào một hơi, nàng đã triệt để yên lòng.