“Thật ra thì lần này chúng tôi vay tiền để đi chữa bệnh! Chồng tôi bị bệnh vẫn còn đang phải nằm trong viện, vài ngày nữa là phải làm phẫu thuật rồi! Còn con trai tôi thì sắp kết hôn, nhà thông gia là một quản lý trong công ty, người ta hiển hách như vậy, chúng tôi cũng không thể để cho người ta coi thường đúng không!”
Ánh mắt Lâm Tố Quyên lóe lên một cái, rồi lộ ra vẻ u sầu, bắt đầu kể nghèo kể khổ.
“Thật sao?” Diệp Mặc nhướn mày, giễu cợt nói.
“Tất nhiên rồi, bằng không thì chúng tôi cũng không đến cầu xin Ngọc Tình! Ngọc Tình nhiều tiền như vậy, chỉ cần bỏ ra một ít là có thể cứu được nhà chúng tôi rồi, chúng tôi đều sẽ cảm kích và mang ơn Ngọc Tình, sau này chúng tôi có tiền, thì nhất định sẽ trả.”
“Chồng bà bị bệnh gì? Nằm ở bệnh viện nào?” Diệp Mặc lạnh giọng chất vấn.
“Ừ! Chồng tôi có một khối u, nằm bệnh viện phụ thuộc đại học Đế Kinh, phải mất rất nhiều tiền để làm phẫu thuật, chúng tôi sợ họ hàng thân thích lo lắng cho nên mới không nói.” Lâm Tố Quyên nói, còn làm ra vẻ rất đau khổ nữa.
“Thật không? Thế để tôi hỏi thử xem!” Diệp Mặc nói xong thì cầm điện thoại di động lên.
“A?” Lâm Tố Quyên khẽ giật mình.
Hỏi thử xem?
Tên này hỏi kiểu gì? Chẳng lẽ tên này có quan hệ hoặc quen biết với bệnh viện đại học Đế Kinh sao?
Khi bà ta vẫn ngây người, thì thấy người này đã gọi một cú điện thoại, đầu dây bên kia cũng nhận máy rất nhanh.
Lâm Tố Quyên càng nghe thì tâm thần càng hoảng hốt.
Tại sao tên này lại gọi đối phương là viện trưởng Dư, lẽ nào. . .người này chính là viện trưởng của bệnh viện đó?
Chuyện này, làm sao có thể chứ!
Làm sao tên này có thể quen biết một nhân vật lợi hại như thế được chứ? Hơn nữa giọng điệu của đối phương còn rất nhiệt tình và cung kính, giống như là . . .cấp dưới nói chuyện với cấp trên vậy!
Lâm Tố Quyên lại nghe thêm một hồi, thì hình như đối phương là viện trưởng của một bệnh viện khác chứ không phải bệnh viện đại học Đế Kinh, nhưng chuyện này cũng quá khó tin!
Dù sao cũng là một viện trưởng của một bệnh viện, là một nhân vật có thân phận và địa vị, ai nhìn thấy nhân vật như vậy cũng phải khách khí và cung kính chứ.
“Được! Ông hỏi hộ tôi đi!” Diệp Mặc nói xong thì cúp điện thoại, rồi quay sang hỏi: “Con trai bà làm ở công ty nào?”
“A! Ở…ở Ái Kỳ Nghệ.(*)” Lâm Tố Quyên sửng sốt một chút rồi nói, giọng điệu của bà ta còn hơi kiêu ngạo.
(*) là IQIYI, một trong năm nền tảng video trực tuyến lớn nhất của TQ.
Đứa con trai này của bà cũng khá có bản lĩnh, lăn lộn trong công ty cũng rất khá.
“Trùng hợp quá, tôi cũng quen biết tổng giám đốc Cung của iQIYI, hay là tôi gọi điện thoại hỏi anh ấy một chút nhé!” Diệp Mặc khẽ giật mình rồi lại cười nói.
“Ha ha!” Triệu Tuấn Nhạc nghe thấy thế thì bật cười thành tiếng.
Tên này thật biết diễn!
Cuộc điện thoại vừa xong chắc cũng là gọi cho một viện trưởng của một bệnh viện rách nát nào mà thôi!
Bây giờ lại chém gió rằng mình quen tổng giám đốc Cung, còn nói muốn gọi điện thoại nữa chứ, tổng giám đốc Cung biết tên này là cái rễ hành nào sao?
“Gọi đi! Anh gọi cho tôi xem nào!” Triệu Tuấn Nhạc cười to, gương mặt tràn đầy hưng phấn.
Anh ta đúng là muốn xem tên này chém gió kiểu gì!
Lâm Tố Quyên sững sờ, sau đó cũng cười thành tiếng.
Nghe họ hàng nói thì tên này chỉ là một streamer, còn biết chơi cổ phiếu nữa, nhưng cũng chỉ là cò con thôi, làm sao có thể quen được một nhân vật như tổng giám đốc Cung chứ!
Còn muốn gọi điện thoại cho người ta?
Người ta nhận điện thoại mới là lạ!
Diệp Mặc liếc mắt nhìn hai người này một chút, sau đó hắn tìm số điện thoại rồi gọi qua, lại mở loa ngoài, rồi đặt điện thoại lên bàn trà.
Mẹ con Lâm Tố Quyên thấy thế thì đều hiện lên vẻ giễu cợt.
Có thể số điện thoại là thật, cũng không biết tên này kiếm được ở đâu, hoặc là xin từ chỗ Ngọc Tình, dù sao công ty iQIYI cũng có làm điện ảnh và truyền hình, cho nên có liên hệ với rất nhiều ngôi sao, nhưng chắc chắn đối phương sẽ không nghe máy.
Song, một giây sau, hai người họ lại giật mình.
Thế mà đối phương lại nghe máy!
“Alo!” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia.
Triệu Tuấn Nhạc nghe thấy giọng nói này thì ngẩn ngơ, hai mắt trợn trừng, tràn đầy vẻ khó tin.
Đây đúng thật là giọng nói của tổng giám đốc Cung rồi!
Không chờ Triệu Tuấn Nhạc tỉnh táo lại, thì đầu dây bên kia đã nói một câu khiến cho tâm thần anh ta chấn động, ông lên một tiếng rồi triệt để trống rỗng.
“Là Diệp tiên sinh à! Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tìm tôi vậy?”
Giọng nói của tổng giám đốc Cung ở đầu dây bên kia rất nhiệt tình, giống như… giống như là đang nói chuyện với bàn bè thân thiết vậy.
Sắc mặt Lâm Tố Quyên cũng cứng đờ, vẻ giễu cợt trên mặt đã đọng lại.
Đôi mắt của bà ta cũng dần dần mở to, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Người này thật sự quen biết tổng giám đốc Cung?
Hơn nữa, lại còn thân thiết như vậy sao?
Người ta không chỉ nghe máy, mà lại còn rất nhiệt tình nữa!
Điều này, làm sao có thể?
Bà ta cứ ngồi tại chỗ há hốc miệng như vậy.
“Ừ! Đây chẳng phải vì lâu rồi không gặp anh sao, hôm nay tôi vừa mới đến Đế Kinh, nên liền muốn mới tổng giám đốc Cung anh ăn bữa cơm.” Diệp Mặc cười nói.
“Được được! Nhưng mà hai ngày này tôi không rảnh rồi, qua hai ngày thì Diệp tiên sinh anh cứ tùy tiện sắp xếp là được.” Tổng giám đốc Cung cười nói.
“Vậy cũng được!” Diệp Mặc cười nói.
Hắn trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Diệp Mặc cầm điện thoại di động lên, rồi lạnh lùng nhìn về phía Triệu Tuấn Nhạc: “Thế sao, có nhận ra giọng nói vừa rồi không?”
Cơ thể Triệu Tuấn Nhạc run lên, sắc mặt đã biến thành trắng bệch.
Không sai!
Đây đúng thật là tổng giám đốc Cung!
Nghe giọng điệu của tổng giám đốc Cung thì còn rất khách khí và thân thiết với vị này.
Nhưng mà Triệu Tuấn Nhạc nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao tên này lại có thể thân thiết với tổng giám đốc Cung như vậy?