Diệp Mặc đi lên nhà gọi điện thoại cho Tô Ngọc Tình.
Một lúc sau mới có người nhận điện thoại.
“Mợ? Mợ nào?”
Tô Ngọc Tình nghe thấy Diệp Mặc nói thế thì hơi sửng sốt, sau đó, giọng điệu của nàng liền thay đổi, nhỏ giọng kêu lên: “Ai nha! Hỏng rồi! Anh cho bà ấy vào nhà rồi à?”
“Ừm, đúng!”
“Nhất định là bà ấy lại đến vay tiền, lúc trước bà ấy nói là cần tiền làm ăn, nên đã vay em mấy lần rồi, cũng phải vài triệu rồi, kết quả là bà ấy căn bản không làm ăn, mà cầm tiền đi ăn chơi, mua hàng hiệu, sau này lại còn muốn vay em tiền tiếp, nhưng em đã cho bà ấy vào sổ đen rồi.” Tô Ngọc Tình cười khổ nói.
“Hóa ra là vậy!” Diệp Mặc thì thào.
“Bà ấy đang ở trong nhà à?”
“Ừm! Bà ta dẫn theo con trai đến, nói là muốn chờ em về, anh thấy dáng vẻ của bọn họ thì căn bản không coi mình là khách.” Diệp Mặc nói.
“Anh thử xem có thể mời bọn họ rời đi không, không được, chờ em về nhà đã, em sẽ cố gắng về sớm một chút.” Tô Ngọc Tình suy nghĩ một lúc rồi nói.
Nàng nói xong thì thở dài bực mình.
Nàng vẫn luôn cực kỳ chán ghét gia đình này, họ luôn cảm thấy nàng có tiền thì phải cho bọn họ một ít, cho một lần không đủ, mà còn đòi hỏi liên tục, quả thật là lòng tham không đáy, vô sỉ.
“Được!” Diệp Mặc mỉm cười rồi cúp điện thoại.
Nếu như Ngọc Tình đã nói như vậy, thì hắn cũng không cần khách khí nữa.
Diệp Mặc đi xuống nhà, rồi đi vào phòng khách.
“Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Ngọc Tình rồi!”
Hắn ngồi xuống, rồi nói với hai người ở đối diện.
Lâm Tố Quyên nghe thấy thế thì giật mình, sắc mặt cũng đã cứng lại.
Bà biết Ngọc Tình đã cho số điện thoại của mình vào sổ đen, dù gọi bằng số điện thoại khác thì Ngọc Tình cũng không nhận, hiển nhiên là không muốn cho bà vay tiền, cho nên bà mới dẫn con trai đến tận cửa, gặp thẳng mặt cầu xin một chút, có lẽ còn có thể lấy được một ít tiền.
“Thật sao? Ngọc Tình nói gì?”
Rất nhanh sắc mặt bà ta đã khôi phục bình thường, cười nói: “Ngọc Tình có nói khi nào sẽ về không?”
“Ngọc Tình nói rằng, các người đến để vay tiền chứ không phải đến thăm cô ấy.” Diệp Mặc lạnh lùng nói, hắn cũng chẳng thèm khách khí nữa.
“A! Đúng! Đúng là có ý định vay tiền, nhưng chủ yếu vẫn là đến thăm Ngọc Tình!” Sắc mặt Lâm Tố Quyên lại cứng đờ, lúng túng nói.
“Còn chẳng phải vì làm ăn khó khăn sao! Nên tôi mới muốn vay Ngọc Tình ít tiền, Ngọc Tình nhiều tiền như vậy, mượn món tiền nhỏ vài triệu có đáng là gì đây! Chớp mắt là Ngọc Tình kiếm được lại mà!” Lâm Tố Quyên lại mỉm cười, bình chân như vại nói.
“Món tiền nhỏ?” Diệp Mặc cười, nói với vẻ giễu cợt: “Bà vay rất nhiều lần rồi, nhưng đã trả lần nào chưa?”
Lâm Tố Quyên bị nói đến sững sờ, há to miệng nhưng không nói được câu nào.
Một giây sau, gương mặt mo được trang điểm rất đậm của bà ta dần dần đỏ lên.
“Tôi có trả hay không thì mắc mớ gì đến anh, đây là chuyện gia đình tôi, là chuyện của tôi và Ngọc Tình, một người ngoài như anh có tư cách gì mà xen vào chuyện nhà của tôi, còn về tiền thì chắc chắn tôi sẽ trả cho Ngọc Tình!” Lâm Tố Quyên vênh mặt lên, nói với giọng the thé.
“Đúng thế!” Triệu Tuấn Nhạc ở bên cạnh cũng hừ một tiếng.
Ngọc Tình kiếm được vài trăm triệu một năm, nhiều tiền như vậy thì cho nhà mình vay một ít thì có làm sao, mọi người đều là người nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!
Không cho nhà mình tiền, lẽ nào đều cho tên này sao!
Triệu Tuấn Nhạc lại nghĩ đến chiếc xe thể thao ở trong nhà để xe thì lại càng khó chịu hơn.
Ngọc Tình là một cô gái, cho nên sẽ không thích loại xe thể thao màu đen này, nên chiếc xe đó chắc chắn là mua cho tên này, đây chính là xe hơn 100 triệu đấy!
Triệu Tuấn Nhạc càng nghì thì lại càng ghen ghét đến mức đỏ cả mắt.
Diệp Mặc quan sát hai người này rồi bật cười một tiếng.
Đây đúng là sắc mặt của hai kẻ vô lại, họ nghĩ Ngọc Tình có tiền, lại còn là con gái cho nên dễ bắt nạt, muốn liên tục đòi hỏi lợi lộc.
“Tôi không quan tâm bà có trả số tiền này hay không, nhưng hôm nay, các người nhất định phải rời đi, Ngọc Tình đã nói rồi, không cho các người vay một xu nào đâu!”
Diệp Mặc nheo mắt nhìn hai người này, lạnh lùng nói.
Hai người nghe thấy thế thì sắc mặt đều thay đổi, đã trở nên tái nhợt.
“Tôi không đi, đây là nhà của Ngọc Tình chứ không phải là nhà anh, trừ phi Ngọc Tình đứng ở trước mặt tôi rồi nói vậy thì tôi mới đi, bằng không thì anh đừng mơ đuổi tôi ra ngoài!”
Cơ thể của Lâm Tố Quyên ngả sau, nằm dài trên ghế với dáng vẻ vô lại.
Ngọc Tình rất mềm lòng, chỉ cần đứng ở trước mặt cầu xin một chút là nhất định sẽ có tiền, bây giờ mà đi thì chẳng phải mất công mất sức sao!
“Anh là cái thá gì chứ! Anh có tư cách gì mà nói chuyện với mẹ con tôi như vậy!” Triệu Tuấn Nhạc tức giận vỗ bàn một cái, rồi quát lên.
Hai tay anh ta siết chặt, hai mắt thì trợn trừng lên.
Triệu Tuấn Nhạc cảm thấy, tên này cũng ăn bám Ngọc Tình, cũng chiếm lợi lộc của Ngọc Tình, cũng chẳng khác gì nhà bọn họ cả, thế mà bây giờ còn giả vờ giả vịt ở trước mặt bọn họ nữa.
“Con trai, con đừng tức giận!” Lâm Tố Quyên vội vàng khuyên nhủ.
Nếu như náo loạn lên thì đúng là không hay lắm.