“Con trai, con nhìn khối ngọc hổ này có đẹp không! Lát nữa mình xin Ngọc Tình, rồi mang về nhà bày là tốt rồi! Ngọc Tình nhiều tiền như vậy, mua thêm một cái nữa là được!”
“Người ta là ngôi sao lớn, không so đo ít tiền này đâu!”
Lâm Tố Quyên nhìn thấy khối ngọc hổ này thì mắt sáng rực lên, trong lòng cảm thấy rất ưa thích.
“Còn bức tranh này nữa, nhất định cũng rất đắt. . . nhà chúng ta cũng đang thiếu một bức tranh như vậy.”
Một lát sau, bà ta lại coi trọng một bức tranh treo ở trên tường.
Diệp Mặc nhìn thấy cảnh này thì lại cau mày chặt hơn.
“Mẹ, trong này còn có một chiếc xe thể thao rất ngầu!”
Con trai Triệu Tuấn Nhạc của bà ta cũng nhìn ngó bốn phía, sau khi đi vài vòng thì tiến vào nhà để xe, lập tức nhìn thấy chiếc xe thể thao vô cùng phong cách kia.
“Ai u! Thật là xinh đẹp! Nhất định là rất đắt tiền!”
Lâm Tố Quyên vội vàng đi qua, vừa nhìn thấy thì đã oa lên một tiếng.
Tuy rằng bà ta không hiểu xe thể thao, nhưng chỉ cần nhìn kiểu dáng của chiếc xe này thì biết rất đắt đỏ, phải vài chục triệu là ít.
“Ngầu vãi!” Triệu Tuấn Nhạc đi vài vòng quanh xe, thỉnh thoảng lại vươn tay sờ lên thân xe, kích động nói: “Là Bugatti! Rất đắt!”
“Này! Chìa khóa xe đâu?”
Sau đó, Triệu Tuấn Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mặc, rồi hô lên một câu rất không khách khí.
Diệp Mặc nhướng mày, nhưng cũng không thèm để ý đến người này.
Triệu Tuấn Nhạc nhìn thấy Diệp Mặc không trả lời thì trầm mặt lại, sắc mặt cũng hiện lên vẻ không vui.
Lâm Tố Quyên cũng cau mày nhìn về phía Diệp Mặc, lẩm bẩm mấy câu: “Ai ui! Chỉ là một chiếc xe thôi mà! Con trai tôi lái một chút thì làm sao, hơn nữa, đây là xe của Ngọc Tình chứ có phải của anh đâu, từ nhỏ Ngọc Tình và Tuấn Nhạc nhà tôi đã có quan hệ rất thân thiết rồi.”
Lâm Tố Quyên đánh giá người thanh niên trước mặt, sau đó tâm trạng lại khó chịu hơn.
Từ khi mình đi vào nhà thì tên này vẫn luôn đi theo bên cạnh, ánh mắt còn giống như đang đề phòng kẻ trộm này.
Những thứ này có quan hệ gì với tên này đâu chứ!
Tất cả đều là của Ngọc Tình mà!
Tên này chỉ hơi đẹp trai, may mắn được Ngọc Tình chọn trúng mà thôi, có gì hơn người chứ!
Tuy rằng hai người sống chung nhưng vẫn chưa kết hôn mà! Đồ vật của Ngọc Tình thì có quan hệ gì với tên này chứ!
Đồng thời, đáy lòng bà ta cũng rất ghen ghét.
Ngọc Tình kiếm được rất nhiều tiền, nếu như sau này kết hôn thì lợi cho tên này rồi, tên khốn này tốt số thật!
“Các người không lái nổi chiếc xe này đâu!” Sắc mặt Diệp Mặc lạnh xuống, nhỏ giọng trách mắng.
“Anh có gì ý!” Triệu Tuấn Nhạc nhất thời khó chịu, tức giận quát lên.
Tên này rõ ràng là đang xem thường mình!
“Chiếc xe này hơn 100 triệu, anh có dám lái không?” Diệp Mặc nheo mắt nhìn Triệu Tuấn Nhạc, lạnh lùng nói.
Khuôn mặt của Triệu Tuấn Nhạc nhất thời cứng đờ, sau đó thì lại hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe thể thao ở trước mặt đã trở nên hoảng sợ.
Chiếc xe này hơn 100 triệu?
Triệu Tuấn Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng vẫn còn bỡ ngỡ.
Đúng là anh ta không dám sờ vào chiếc xe đắt như vậy, chẳng may xước sơn thì cũng phải mất hơn một triệu là ít.
“100 triệu thì 100 triệu thôi! Có gì đặc biệt hơn người!” Lâm Tố Quyên cũng bị rung động một chút, đến khi lấy lại tinh thần thì liền bĩu môi, khó chịu nói.
Đây là đồ của Ngọc Tình!
Tên này cuồng cái gì mà cuồng!
“Không lái thì không lái, con trai, mình đi!”
Lâm Tố Quyên kéo con trai mình trở lại nhà chính.
“Cậu ta là cái thá gì chứ! Còn chưa kết hôn mà đã coi đồ của Ngọc Tình thành của mình rồi, vừa nhìn đã biết là không phải người tốt! Chắc chắn là ham sắc đẹp và tiền của Ngọc Tình rồi!”
“Ngọc Tình bị mù mắt hay sao mà lại tìm một tên như vậy chứ! Cả gia đình kia nữa, hình như cả gia đình đó cũng rất thích tên này, còn nói tên này rất lợi hại! Xùy!”
Lâm Tố Quyên vừa đi vừa nhỏ giọng lầm bầm với con trai mình.
Sắc mặt của Triệu Tuấn Nhạc cũng đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng thì cực kỳ không vui.
Hai người họ quay lại phòng khách, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Bọn họ trực tiếp mở ti vi lên xem, rồi cầm hoa quả và đồ ăn vặt ở trên bàn lên ăn, hoàn toàn không biết khách khí là gì cả.
Diệp Mặc lườm bọn họ một cái, rồi đi vào nhà bếp phá hai chén trà.
Sau khi mang hai chén trà lên, hắn hỏi: “Hai người. . . đến đây thăm Ngọc Tình à?”
“Đúng vậy!” Lâm Tố Quyên gật đầu, khi nhìn thấy chén trà thì ánh mắt lập tức sáng lên: “Chén trà này cũng không tồi nhỉ, lát nữa chúng ta mang một bộ về nhà.”
Khóe miệng Diệp Mặc nhất thời co quắp lại.
Hai người này thật sự không biết khách khí là cái gì!
“Nếu như hai người đến thăm Ngọc Tình thì sao không thấy hai người cầm quà?” Diệp Mặc cau mày nói.
“Ui ui! Ngọc Tình là một ngôi sao lớn như vậy, bọn tôi còn mang quà làm gì, người ta nhiều tiền như vậy, sẽ không quan tâm chuyện này đâu.”
Lâm Tố Quyên khoát tay, cười toe toét nói.
“Tối muộn Ngọc Tình mới về, hay là hai người chờ đến tối rồi lại đến?” Diệp Mặc suy nghĩ một lát rồi nói.
“Không sao không sao, bọn tôi đợi được, cơm tối ăn gì cũng được, nếu anh không biết làm cơm thì gọi thức ăn ngoài cũng được.” Lâm Tố Quyên nói với vẻ rất sảng khoái.
Bà ta vừa ăn nho vừa xem tivi, trên tivi đang chiếu một tiểu phẩm hài, khi đến đoạn buồn cười thì bà ta cười ha hả, hồn nhiên như không, không hề coi mình là người ngoài.