“Ai nha! Quên không mua đồ cho hai đứa bé rồi!”
Khi ra đến cửa, Phó Tư Vi mới nói thầm một tiếng, nàng cảm thấy hơi hối hận.
Mỗi lẫn nàng đến đây thì nàng đều mua vài món cho hai đứa bé, thế mà lần này nàng lại quên.
“Lần sau bổ sung vậy!”
Luật sư Hứa ở một bên cũng cười nói: “Nhắc đến mới nhớ, hai đứa bé này quá đáng yêu, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đứa bé nào đáng yêu như vậy? Cô có biết mẹ của bọn nhỏ là ai không?”
“Tôi biết, nhưng tôi không thể nói!” Phó Tư Vi mỉm cười, mở cửa xe ra rồi leo lên.
“Không thể nói?” Luật sư Hứa khẽ giật mình.
Chẳng lẽ, mẹ của bọn nhỏ là một nhân vật rất nổi tiếng, cho nên mới không thể lộ diện?
Nhưng rất nhanh, luật sư Hứa đã bình thường trở lại.
Nhân vật tài giỏi như Diệp tiên sinh, kết hôn với một người nổi tiếng cũng là chuyện bình thường.
Hai người vừa tiếp tục trò chuyện vừa lái xe đi xa.
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc ngồi tại chỗ suy nghĩ một lúc.
Chuyện đối phó với Công ty trang phục Lợi Hưng đã xong xuôi rồi.
Chuyện của công ty cũng đã ổn thỏa rồi.
Tất cả đều thỏa đáng.
Diệp Mặc chơi với hai đứa bé đến giữa trưa thì pha sữa và làm một ít thức ăn bổ sung cho bọn nhỏ, sau khi hai đứa bé ăn no thì hắn mới mở live stream.
Mấy ngày tiếp theo đều như vậy, Diệp Mặc không chiếu cố hai đứa bé thì live stream, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài một chuyến, hắn đi công xưởng xem tiến độ sản xuất, hoặc là đi đến nhà bếp của khách sạn Duyệt Vân Trang hướng dẫn một chút.
Diệp Mặc đã bàn bạc chuyện mở nhà hàng với Tần tiểu thư và Kỷ tiểu thư rồi, hắn cũng ném không ít tiền, Tần tiểu thư cũng đã khởi hành về Đế Kinh để chuẩn bị mở nhà hàng.
Còn về phía cha mẹ thì cứ cách hai ba hôm hắn lại gọi điện về một lần, ở nhà cũng không có việc gì, bây giờ cha mẹ cũng không cần đi làm, nhàn rỗi cả ngày, vừa ở nhà hưởng phúc vừa chiếu cố hai ông bà cụ.
Mỗi khi hai người họ nhìn thấy Ngọc Tình trên tivi thì đều gọi điện thoại đến hỏi vài câu.
Buổi sáng hôm nay, sau khi tỉnh dậy thì Diệp Mặc thu thập hành lý.
Sau khi cho hai đứa bé ăn no, dọn dẹp xong thì xe của hàng không Thần Tinh đã đến cửa, Diệp Mặc lên xe đi ra sân bay.
Sau đó lại leo lên máy bay tư nhân bay đến Đế Kinh.
Đầu tiên, Diệp Mặc đi đến khách sạn Bảo Duyệt để xem tình hình cải cách nhà hàng đến đâu rồi, sau đó hắn lại đi tổng bộ của bệnh viện Nhân Hoa.
Sau cùng mới trở về nhà ở Lệ Cung Uyển.
……
Diệp Mặc gửi tin nhắn báo mình đã đến cho Tô Ngọc Tình, rồi ngồi chơi với hai đứa bé ở phòng khách.
Leng keng!
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Diệp Mặc hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa với ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu.
Ai sẽ đến vào cái tầm giờ chiều này đây?
Diệp Mặc ôm hai đứa bé đi về phía cửa.
Lscu này, bên người cửa biệt thự có hai người đang đứng, một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, trên người mặc một chiếc áo khoác màu tím, trên mặt thì trang điểm rất đậm, trên cổ và trên tay đều mang đồ trang sức quý giá.
Người còn lại là một người thanh niên có cơ thể hơi cao lớn, nhìn trông khoảng 27 28 tuổi.
“Không có ai ở nhà à? Có đúng là nhà này không?”
Đợi một lát không thấy động tĩnh gì, thì người phụ nữ trung niên nhướng mày, rồi thì thầm một tiếng.
“Đúng là số nhà này rồi! Có thể em họ không ở nhà!” Thanh niên nói.
“Cũng đúng, Ngọc Tình bận rộn như vậy, nên có lẽ phải tối mới về nhà, hay là chúng ta về trước đi. . . , tối rồi quay lại.” Người phụ nữ lầm bầm một câu, rồi định quay người đi ra ngoài.
Đúng lúc này, bà ta nghe thấy âm thanh ở bên trong nhà truyền ra.
Mấy giây sau thì cửa mở ra.
Hai người nhìn qua thì đều hơi sửng sốt một chút.
Sau cánh cửa là một người thanh niên đẹp trai đến mức khó tin, trên tay anh ta còn đang ôm hai đứa bé.
Một giây sau, bọn họ đã kịp phản ứng, đây chính là bạn trai của Ngọc Tình, bọn họ cũng đã nghe nói đến người này.
Sau tết bọn họ đi qua nhà cô em chồng ăn cơm thì cũng có nghe họ nhắc đến người này.
“Hai người là . . .?” Diệp Mặc dánh giá hai người này một chút, trong lòng lại thấy nghi ngờ hơn.
“Tôi là mợ của Ngọc Tình! Hôm nay đến đây để thăm Ngọc Tình.” Lâm Tố Quyên cười nói, còn chưa chờ Diệp Mặc lên tiếng thì bà ta đã xông vào trong.
“Ai ui! Căn biệt thự này đẹp quá nhỉ!”
Lâm Tố Quyên còn không thèm thay giày, mà trực tiếp đi thẳng vào nhà, bà ta vừa nhìn ngó xung quanh vừa sợ hãi thán phục, mặt mũi thì tràn đầy hâm mộ.
“Oa!”
Người thanh niên kia cũng đi vào theo, anh ta còn chẳng thèm chào hỏi Diệp Mặc lấy một câu.
Diệp Mặc nhất thời cau mày lại, trong lòng đã có chút không vui.
“Giày!” Hắn đóng cửa lại, rồi hô một tiếng về phía hai người kia.
Hai người đang nhìn ngó xung quanh, lúc thì sờ vào cái bình này, lúc thì lại sờ vào bức tranh kia, thỉnh thoảng lại sợ hãi than lên, khi nghe thấy tiếng hô của Diệp Mặc thì hơi giật mình, sau đó quay ra thay dép đi trong nhà với vẻ không tình nguyện.
Diệp Mặc đặt hai đứa bé vào trong nôi, rồi đi lấy đồ lau nhà để lau chùi dấu giày của bọn họ.
Ngọc Tình rất thích sạch sẽ, hắn không muốn nàng nhìn thấy đất bẩn trên sàn nhà.
Cộng thêm việc hai đứa bé thỉnh thoảng sẽ bò trên mặt sàn, cho nên hắn vẫn luôn giữ cho sàn nhà sạch sẽ.
“Ai u! Sạch sẽ như vậy để làm gì!” Lâm Tố Quyên liếc mắt nhìn một cái rồi lẩm bẩm: “Hòm hòm là được rồi!”
Sau đó, bà ta lại không thèm để ý đến Diệp Mặc nữa, mà tiếp tục ngắm nghía khắp nơi.