“Diệp tiên sinh lại có tài hoa như vậy sao?”
Đến khi xuống xe sắc mặt của luật sư Hứa vẫn hơi hoảng hốt.
Trên đường đến đây, luật sư Phó đã nói rất nhiều chuyện của Diệp tiên sinh cho ông ta nghe.
Luật sư Hứa hoàn toàn khiếp sợ với số tài sản của Diệp tiên sinh, nhưng điều làm ông ta khiếp sợ hơn lại chính là tài hoa của Diệp tiên sinh.
Theo luật sư Hứa thì, nhiều tiền cũng không có gì lạ, bởi trên thế giới này có rất nhiều người có tiền, nhưng có tiền lại còn có tài hoa, thì đúng là lần đầu tiên được gặp.
“Diệp tiên sinh, thật đúng là không phải người thường!”
Luật sư Hứa nhìn về phía cửa phòng làm việc của Diệp Mặc rồi cảm thán một câu.
Phó Tư Vi xuống xe, nghe thấy câu cảm thán này thì không khỏi hé miệng cười.
Diệp Mặc đúng là có chút không tầm thường, thậm chí còn có chút yêu nghiệt, khi nàng và Dương Yến nói chuyện với nhau cũng thường xuyên cảm thán như vậy.
“Đi thôi!” Phó Tư Vi mỉm cười, cầm túi xác rồi đi về phía cửa.
Nàng cơ tay ngọc lên ấn chuông cửa.
Cạch cạch!
Cửa mở ra, một gương mặt ló ra.
Phó Tư Vi vừa nhìn thấy gương mặt này thì lập tức giật mình, lại hơi thất thần, đến cả ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.
Đại luật sư Hứa ở phía sau tập trung nhìn vào, thì cũng hơi ngơ ngác một chút.
Mới một thời gian không gặp Diệp tiên sinh, mà sao mình có cảm giác như Diệp tiên sinh lại còn đẹp trai hơn trước kia, đến cả khí chất cũng trở nên xuất chúng hơn, còn đôi mắt kia thì cực kỳ đẹp mắt.
Luật sư Hứa lắc đầu, hồi phục thần trí, đáy lòng thì cảm thấy hơi khó tin.
“Hai người đến rồi à!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi mở cửa ra để hai người bọn họ đi vào.
“Nơi này. . . cũng không tồi đâu!”
Luật sư Hứa đi vào trong, nhìn bốn phía một chút, miệng thì không ngừng phát ra tiếng than thở.
“Hai đứa bé này dễ thương quá!” Ông ta vừa đi vào phòng khách thì đã nhìn thấy hai đứa bé đáng yêu như hai thiên sứ nhỏ.
Luật sư Hứa cũng biết Diệp tiên sinh đã có con nên cũng không thấy kỳ lạ, ông ta chỉ cảm thấy sợ hãi và thán phục với vẻ xinh đẹp và đáng yêu của hai đứa bé này mà thôi.
Diệp Mặc mời hai người ngồi xuống, rồi đi pha hai chén trà, sau đó mang lên.
“Diệp tiên sinh, không biết ngài gọi tôi đến là vì chuyện gì?”
Luật sư Hứa nói một tiếng cảm ơn xong thì ngẩng đầu nghiêm mặt nói.
Nếu Diệp tiên sinh đã mời ông ta ra tay, thì khẳng định là vấn đề pháp luật tương đối khó giải quyết.
Diệp Mặc quay người lấy một xấp tài liệu rồi đưa qua.
“Công ty trang phục Lợi Hưng?”
Luật sư Hứa nhận tài liệu rồi mở ra xem một chút, sau đó thì hơi giật mình.
Tờ đầu tiên chính là một ít tin tức của Công ty trang phục Lợi Hưng.
Luật sư Hứa cũng đã nghe qua tên của công ty này, đây cũng là một nhà máy trang phục có quy mô rất khá trong thành phố.
Luật sư Hứa lại lật thêm vài tờ thì cau mày lại, mấy tờ này đều là ảnh chụp của một số quần áo.
“Diệp tiên sinh, ngài đây là. . .?” Luật sư Hứa ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ khó hiểu.
“Công ty trang phục Lợi Hưng này đã sao chép, làm nhái rất nhiều kiểu dáng quần áo của rất nhiều công ty khác nhau, tôi muốn đi đến những công ty này, rồi mua bản quyền của các bộ quần áo này, sao đó thì khởi tố Công ty trang phục Lợi Hưng.” Diệp Mặc mỉm cười nói.
“À!” Luật sư Hứa lập tức hiểu được.
Mục tiêu của Diệp tiên sinh chính là Công ty trang phục Lợi Hưng này!
Phó Tư Vi ở bên cạnh cũng đang xem tài liệu, rồi cũng gật đầu.
Nàng biết thời gian gần đây Diệp Mặc làm trang phục, có thể đã có xích mích và mâu thuẫn gì đó với Công ty trang phục Lợi Hưng này, cho nên mới muốn phá đổ bọn họ.
“Còn nữa, ông giúp tôi mua mấy nhà công xưởng, tôi đã chuẩn bị tư liệu rồi, ông cứ mua theo tư liệu là được.” Diệp Mặc lại lấy thêm một xấp tài liệu nữa ra.
Luật sư Hứa tiếp nhận rồi mở ra xem một chút.
Cơ bản đều là công ty và nhà máy trang phục, không phải sản xuất quần áo thì cũng là in nhuộm, dệt tơ liệu, làm nguyên liệu, có vài công ty ở trong thành phố, còn lại thì đều nằm ở các thành phố khác, thậm chí còn có vài công ty ở tỉnh khác luôn.
“Nhiều như vậy cơ à?” Sau khi xem xong thì luật sư Hứa hít một ngụm khí lạnh.
Mua hết đống công ty, nhà máy, công xưởng này thì phải mất bao nhiêu tiền đây!
Lần trước thu mua Thiên Hành và một đống công ty tin tức giải trí thì không mất bao nhiêu, bởi vì loại công ty này có giá trị không cao, lại còn có thể mặc cả, nhưng loại công xưởng và nhà máy này thì lại khác.
Hơn nữa, tất cả đều phải là tiền mặt, Diệp tiên sinh có nhiều tiền mặt dự trữ như vậy sao?
Phó Tư Vi xem xong tài liệu thì cũng có chút líu lưỡi.
“Có thể mua thì cứ mua, tiền thì không phải lo lắng!” Diệp Mặc cười nói.
Tiền mặt của hắn càng ngày càng nhiều, căn bản là không tiêu hết.
“Được!” Luật sư Hứa hít sâu một hơi, đè xuống sự rung động trong lòng, rồi mới lên tiếng trả lời.
Thực lực của Diệp tiên sinh quá hùng hậu!
“Vậy, vậy hai người bắt đầu triển khai đi, làm càng nhanh càng tốt, còn tiền công thì không phải nghĩ.” Diệp Mặc cười nói.
“Được được được!” Luật sư Hứa cười to một tiếng, rồi đứng lên, nhiệt tình vươn tay ra về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng đứng lên bắt tay với ông ta.
Phó Tư Vi cũng đứng dậy theo, rồi cũng đưa tay ra, còn hé miệng cười với Diệp Mặc.
Diệp Mặc ngẩn ra một lúc rồi mới đưa tay qua bắt tay nàng.
“Dì Phó của các con đi đây!” Phó Tư Vi lại đi qua trêu chọc hai đứa bé một chút, lúc này mới cầm túi xách lên, rồi đi ra ngoài với luật sư Hứa.