“Mặc cái gì bây giờ?” Phó Tư Vi đi đến trước tủ quần áo, rồi cau mày lại, nàng cảm thấy hơi khó chọn.
Theo lý thuyết, hôm nay muốn đi gặp Diệp Mặc thì phải ăn mặc đẹp một chút, nhưng Diệp Mặc còn nói rằng sẽ dẫn người qua, vậy thì không thể ăn mặc quá gợi cảm được, loại tất chân có dây đeo khiêu gợi này lại càng không thể.
“Không mặc ở ngoài thì mặc ở trong cũng được mà!”
Phó Tư Vi suy nghĩ một lát, rồi hé miệng cười.
Nàng chọn một lúc, rồi chọn nguyên một bộ đồ lót có ren màu đen, còn bên ngoài thì mặc quần áo văn phòng là được rồi.
Ba!
Sau khi mặc đồ lót xong, nàng mở tủ lạnh ra, chọn một đôi tất chân mỏng manh màu đen mới.
Sau đó ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nhấc cặp đùi đẹp thon dài lên, rồi chậm rãi đi đôi tất chân vào.
Khi đi tất chân thì nàng còn tranh thủ thời gian nhìn về phía tấm gương ở trước người, nàng thấy mình trong gương rất gợi cảm và khiêu gợi, chỉ mới đi một đôi tất chân đơn giản như vậy mà đã cực kỳ khiêu gợi rồi.
“Thật xinh đẹp!”
Sau khi đi xong, nàng đứng lên soi gương, lại vươn tay ngọc ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tất chân ở trên đùi đẹp, cảm giác trơn bóng, co dãn. . . lại xúc cảm này khiến cho chính nàng cũng phải đỏ mặt.
Sau khi xoa xoa bờ mông, thì nàng lại kéo đôi tất chân lên cao hơn một chút, khiến cho đôi chân nàng càng trở nên thẳng tắp hơn.
Sau đó, nàng mới mặc quần áo vào.
Một lát sau, nàng đã mặc xong, một bộ quần áo văn phòng mầu đen, gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng và trang nhã, khiến cho nàng càng xinh đẹp hơn vài phần.
Sau cùng, thì xịt thêm một ít nước hoa, nàng liền cầm túi xách rồi đi ra ngoài.
Khi Phó Tư Vi đến công ty luật thì vừa đúng giờ làm việc.
“Hôm nay Tư Vi xinh đẹp thế!”
Khi đến cửa công ty luật, rất nhiều đồng nghiệp nhìn thấy nàng thì đều kinh ngạc.
Ngày bình thường Tư Vi đều không trang điểm, nhưng hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng, lại còn đeo thêm vài món trang sức, nhìn trông cực kỳ xinh đẹp.
Phó Tư Vi mỉm cười, lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp rồi đi vào trong.
“Ui! Đại luật sư Phó đến rồi kìa!” Lý Hồng Mai đang cầm chén cà phê, trò chuyenj với người khác, khi nghe thấy tiếng bước chân thì quay ra nhìn một chút, sau đó liền trợn trắng mắt, kêu lên một tiếng rất chua.
Trong lòng bà ta tràn đầy ghen ghét và khó chịu.
Từ khi con hồ ly tinh này dính vào Diệp tiên sinh thì phát triển vô cùng ghê gớm, không chỉ ở biệt thự mà còn lái xe sang trọng, chất lượng cuộc sống lập tức vượt qua mình.
Hơn nữa, dạo này đám lão già trong công ty cũng coi trọng con hồ ly tinh này hơn, mỗi khi có vụ án tốt thì đều đưa cho cô ta, còn một luật sư lâu năm trong công ty như mình thì lại bị đối xử lạnh nhạt.
Lý Hồng Mai cảm thấy hết sức khó chịu với chuyện này.
Nhưng mà, lại có thể làm gì đây, ai bảo mình không có dung mạo xinh đẹp như con hồ ly tinh này chứ!
Phó Tư Vi nhìn Lý Hồng Mai một cái, rồi chỉ mỉm cười, chứ không để ý lắm.
“Luật sư Hứa vẫn chưa đến sao?”
Nàng trực tiếp đi qua Lý Hồng Mai, nhưng không đi vào phòng làm việc của mình, mà đi đến văn phòng của luật sư Hứa, sau khi gõ cửa thì vẫn không thấy ai lên tiếng, nàng liền kinh ngạc hỏi.
“Luật sư Hứa có một vụ án khá bận rộn, cho nên có thể hôm nay sẽ không đến văn phòng.” Có người ở một bên nói.
“Ui! Cô tìm luật sư Hứa làm gì? Sáng sớm mà đã xum xoe rồi à!”
Lý Hồng Mai uống một ngụm cà phê, rồi nói xỏ nói xiên: “Luật sư Hứa rất bận rộn, nên không thèm để ý đến cô đâu!”
“Thế tôi gọi điện thoại hỏi một chút vậy!” Phó Tư Vi vẫn không thèm để ý đến Lý Hồng Mai, mà cầm điện thoại di động lên gọi.
Lý Hồng Mai cười xùy một tiếng, đang định tiếp tục xỏ xiên vào câu, thì bỗng nhiên sững sờ, sau đó sắc mặt cứng đờ, lại chuyển sang màu xanh tím, miệng cũng ngậm lại, không lên tiếng nữa.
Lý Hồng Mai nghe rõ ràng, con hồ ly tinh này nói rằng Diệp tiên sinh muốn mời luật sư Hứa qua một chuyến.
Diệp tiên sinh là ai!
Chính là khách hàng lớn nhất và quan trọng nhất của công ty luật, chỉ cần Diệp tiên sinh lên tiếng, thì luật sư Hứa bận rộn đến đâu cũng phải dành thời gian chạy đến.
“Được, vậy tôi chờ anh qua!”
Phó Tư Vi nói thêm vài câu nữa thì cúp điện thoại, sau đó quay lại văn phòng của mình.
Lý Hồng Mai cắn môi đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Một mặt là hâm mộ, ghen tỵ, một mặt lại cực kỳ hối hận, lúc trước mình thật sự là mù mắt mới có thể từ chối hồ sơ của Diệp tiên sinh.
Nửa tiếng sau, luật sư Hứa vội vàng chạy về.
“Không mệt không mệt, chuyện của Diệp tiên sinh chính là chuyện quan trọng nhất trong công ty luật chúng ta, đi đi đi, chúng ta đừng để Diệp tiên sinh chờ lâu!”
Đại luật sư hứa chỉ kịp uống miếng nước, liền giục Phó Tư Vi tranh thủ thời gian xuất phát.
Sắc mặt ông ta hơi đỏ lên vì hưng phấn.
Phó Tư Vi mỉm cười, đi theo luật sư Hứa ra ngoài.
“Để tôi lái xe cho!” Phó Tư Vi lấy chìa khóa ra rồi nói.
“Được được!” Đại luật sư Hứa gật đầu.
Luật sư Phó đã quen đường, cho nên để cô ấy lái cũng tốt.
Hai người lên xe, một lát sau chiếc xe đã dừng lại trước cửa phòng làm việc của Diệp Mặc.