“Chị Hứa!” Thái Tử Hào tháo khẩu trang và mũ xuống, rồi chào một tiếng.
“Xuỵt! Đừng gọi chị, gọi vậy sẽ già, anh phải gọi em là bảo bối!” Hứa Tử San ngẩng đầu, duỗi ngón tay ra đặt lên môi của đối phương.
Sau đó, lại bĩu đôi môi đỏ, nói với vẻ nũng nịu.
“Bảo bối!” Thái Tử Hào mỉm cười, rồi cũng gọi theo.
Thái Tử Hào nhìn thấy cô gái thành thục ngự tỷ ở trước mặt thì tâm thần lại nóng lên.
Anh ta rất thích mấy chị gái lớn tuổi như vậy, vừa thành thục lại có mị lực, chỉ cần dỗ dành các chị gái vui vẻ thì các chị sẽ tiêu tiền cho anh ta, tuy rằng vị này không nhiều tiền, nhưng lại có rất nhiều quan hệ ở trong vòng, sẽ có rất nhiều lợi ích đối với sự nghiệp của anh ta.
“Ấy! Ngoan lắm!” Hứa Tử San hé miệng cười, rồi quét mắt nhìn gương mặt Thái Tử Hào, nội tâm của cô lại rung động.
Quả nhiên là tuổi trẻ, làn da mìn màng như sữa bò vậy, còn cả cơ thể cũng rất mạnh mẽ, dù sao người trẻ tuổi cũng có thể lực tốt hơn mà!
“Hôm nay em đi chụp quảng cáo đúng không! Chụp xong chưa?” Hứa Tử San vỗ mông Thái Tử Hào một cái, rồi không kịp chờ đợi mà kéo Thái Tử Hào vào trong. Cô lại thuận miệng hỏi một câu.
“Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa! Em gặp phải một tên đần độn, còn nhỏ tuổi hơn em mà đã làm chủ tịch tập đoàn châu báu Linh Tú rồi, lại còn rất chảnh nữa, em nói là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi ăn cơm trước, chị có biết tên đó nói gì không? Tên đó nói, nếu em đi ra khỏi cánh cửa này thì đừng quay lại nữa!” Thái Tử Hào bĩu môi, nói với vẻ khó chịu.
“Oa! Bá đạo như thế cơ à!” Hứa Tử San hơi giật mình, cười nói: “Không đúng, chủ tịch của bọn họ là một người trẻ tuổi sao? Chị nhớ là không phải mà?”
“Chắc là mới đổi ông chủ mới, em nghe bọn họ nói là toàn bộ tập đoàn đã bị người khác mua.” Thái Tử Hàonói: “Nhắc đến thì tên đó cũng rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn em một chút nữa.”
“Thật á?” Hứa Tử San kinh ngạc nói, cô cảm thấy không tin.
Sau đó, Hứa Tử San lại nghiêng người ôm lấy cổ của Thái Tử Hào, nhìn anh ta với ánh mắt thâm tình, nũng nịu nói: “Bảo bối của chị mới là đẹp trai nhất!”
Tâm thần của Hứa Tử San đã nóng lên, liền muôn hôn qua.
“Thật mà, anh ta còn có hai đứa bé nữa, hai đứa bé một trai một gái đều rất xinh đẹp, hình như anh ta họ Diệp, bởi vì người nơi đó đều gọi anh ta là Chủ tịch Diệp.” Thái Tử Hào mỉm cười, thần sắc có chút khinh thường.
“Đừng nhắc đến anh ta nữa, xúi quẩy!” Thái Tử Hào cười, hơi vươn tay ra ôm vòng eo của mỹ nhân ở trước mặt, sau đó liền muốn lăn ra giường.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt của Hứa Tử San lại cứng đờ.
Cơ thể của cô cũng không nhúc nhích chút nào, giống như đã bị hóa đá vậy.
“Em . . . em nói . . . anh ta . . .họ Diệp á?” Hứa Tử San kêu lên thất thanh.
“Đúng thế! Có chuyện gì sao?” Thái Tử Hào cũng đã phát hiện ra thần sắc của Hứa Tử San hơi lạ, liền giật mình, nghi ngờ hỏi.
Sắc mặt của Hứa Tử San lại nghệt ra, đôi mắt xinh đẹp mở to ra, tràn đầy vẻ chấn động và kinh ngạc, nhưng rất nhanh, lại biến thành vẻ hoảng sợ, trong đôi mắt đã ngập tràn sợ hãi, đến cả khuôn mặt cũng đã hiện lên vẻ tái nhợt.
“Chị. . .chị làm sao thế?” Thái Tử Hào càng khó hiểu hơn.
“Em. . . em làm cái gì rồi? Em . . . trêu chọc anh ta rồi sao?” Hứa Tử San khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt, run giọng nói.
“Cũng không tính là trêu chọc! Anh ta nói rằng em ra ngoài thì đừng quay lại nữa, muốn hủy đồng, cho nên em mới nói cho anh ta biết, chờ bồi thường tiền đi! Sau đó em quay người rời đi, không thèm quan tâm đến anh ta nữa.” Thái Tử Hào khẽ cười nói, giọng nói còn có chút đắc ý.
“Anh ta là cái thá gì chứ! Chỉ có một chút tiền mà cũng dám vênh mặt với em, đúng là tâm thần!” Sau đó, Thái Tử Hào lại hừ một tiếng.
Cơ thể của Hứa Tử San run lên, sắc mặt lại càng tái hơn, trong mắt đã tràn đầy hoảng sợ.
“Thôi! Đừng nhắc đến anh ta nữa!” Thái Tử Hào cười ha ha, rồi định tiếp tục.
“Cút!” Hứa Tử San đang nằm ở trên giường, liền đạp một phát.
Một cú đạp này trúng ngay chỗ hiểm, Thái Tử Hào kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất, sắc mặt vô cùng đau đớn.
“Chị . . . chị làm gì thế? Chị điên rồi à?”
“Cậu mới là tên điên! Cậu có biết mình đã gây họa lớn đến đâu không? Cút! Cút ngay, từ giờ trở đi chúng ta không còn quan hết gì hết, tôi không quen biết cậu!”
Hứa Tử San đứng dậy, sửa sang lại quần áo đang xốc xếch, rồi dùng âm thanh lạnh lùng nói.
Thái Tử Hào đang co quắp trên mặt đất lập tức sợ ngây người!
Rõ ràng còn đang thân thiết, còn gọi bảo bối này bảo bối nọ, bây giờ đã trở mặt không quen biết rồi?
“Bởi vì tên khốn họ Diệp kia sao?” Thái Tử Hào không hiểu nổi, càng cảm thấy tủi thân.
“Có phải chị có ý với tên đó đúng không? Chị. . .chị không thích em nữa sao?” Nước mặt của Thái Tử Hào đã đảo quanh hốc mắt, dáng vẻ như sắp sửa khóc lã chã đến nơi
Khóe miệng Hứa Tử San co quắp lại, suýt nữa thì trợn trắng mắt.
“Cậu có biết anh ta là ai không? Anh ta chính là ông chủ của Thời Đại, chính là ông chủ của cậu đấy! Cậu bị mù mắt mới đi trêu chọc anh ta!” Hứa Tử San hừ một tiếng, gương mặt vẫn hờ hững.
Lúc trước cũng vì cô trêu chọc và có ý đồ với vị này cho nên mới bị đóng băng.
Đến cả người có địa vị cao như cô mà còn rơi vào tình cảnh này, thì đừng nói đến đám tiểu thịt tươi này làm gì, vài phút là đã bị phong sát.
“Cái…cái gì cơ?” Thái Tử Hào ngẩn ngơ, gương mặt mờ mịt.
Tên kia rõ ràng là ông chủ của Linh Tú cơ mà, tại sao lại trở thành ông chủ của mình rồi?
Thái Tử Hào ở một công ty con của truyền thông Thời Đại nên chưa được gặp mặt ông chủ của mình bao giờ, nhưng mà Thời Đại là một công ty truyền thông có quy mô rất lớn, làm sao có thể có chung một ông chủ với tập đoàn châu báu Linh Tú chứ?