“Cút ra ngoài! Sau này đừng có đến tìm tôi nữa!” Hứa Tử San lườm Thái Tử Hào một cái, rồi quát lên.
Cô buộc lại dây trên váy ngủ, rồi cất bước đi qua một bên.
Tách!
Hứa Tử San châm một điếu thuốc, rồi rít một hơi.
Ngón tay cầm điều thuốc của cô cũng đang hơi run rẩy.
Ban nãy cô đã bị dọa tý tiểu ra quần!
Vị ông chủ Diệp này có bối cảnh và địa vị rất ghê gớm, cô cũng đoán ra vị này đã làm cho giải trí Kim Sư đóng cửa.
Bây giờ, anh ta lại còn mua cả tập đoàn châu báu Linh Tú nữa, chứng tỏ lai lịch của anh ta phải cực kỳ kinh khủng.
Người có thể vận dụng hơn 10 tỷ tiền mặt để mua tập đoàn châu báu Linh Tú, thì năng lượng ở sau lưng có thể nhỏ sao?
Hứa Tử San sợ bối cảnh của người này là một mặt, một mặt khác là cô còn muốn tái xuất nên phải nịnh nọt người ông chủ này, nếu như vì chuyện này mà cô mất con đường tái xuất, vậy thì xong đời.
Còn về đám tiểu thịt tươi này thì chỉ là món đồ chơi trong mắt cô mà thôi!
Đạp một người, thì vẫn còn một đôi!
Đám người này còn muốn so sánh được với Chủ tịch Diệp sao? Thật sự là trò cười!
Cũng không nhìn lại xem bản thân mình là ai!
Hứa Tử San mở đôi môi đỏ diễm lệ ra, nhả một đám khói, sau đó liếc mắt nhìn về phía Thái Tử Hào, ánh mắt vô cùng lạnh lùng và hờ hững.
Khi nhìn lướt qua gương mặt đẹp trai kia thì cô lại cau mày lại, lộ ra vài phần chán ghét.
Ban đầu cô còn cảm thấy Thái Tử Hào rất đẹp trai, nhưng khi so sánh với một nhân vật như Chủ tịch Diệp thì cô lại cảm thấy, gương mặt này tục không chịu nổi, thậm chí còn rất xấu xí.
Hứa Tử San vừa nghĩ đến gương mặt kia thì nội tâm lại rung động, vô ý thức mà liếm môi đỏ một cái.
Đôi con người vũ mị hơi híp lại, bên trong đã ngập nước, lỗng lẫy mê người.
“Còn chưa cút à?”
Sau khi hoảng hốt một lúc, Hứa Tử San đã lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy người vẫn còn đang nằm trên mặt đất, thì nghiêm mặt, trầm giọng quát lên.
Thái Tử Hào đứng lên, sắc mặt tái nhợt và vô cùng hoảng hốt.
Anh ta vẫn còn không tin nổi chuyện tên khốn họ Diệp kia lại chính là ông chủ của mình!
Nhưng, nhìn dáng vẻ của chị Hứa thì hắn là không sai rồi.
Thái Tử Hào ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lạnh lùng và tuyệt tình của chị Hứa, thì cơ thể lại run lên, sắc mặt càng tái nhợt hơn vài phần.
Anh ta không chỉ đắc tội với ông chủ của mình, mà còn đắc tội với cả người đứng sau mình.
Thái Tử Hào cầm áo khoác, lảo đảo nghiêng ngả đi ra ngoài.
“Sao nhanh thế?”
Bên ngoài, người đại diện ngồi trên chiếc minivan nhìn thấy Thái Tử Hào đi ra thì giật mình.
Mới được mấy phút chứ?
Anh ta vừa mới đặt cơm xong, cơm còn chưa mang đến thì Thái Tử Hào đã kết thúc rồi?
“Có phải dạo này hơi yếu rồi không? Có cần anh gọi thêm vài món để em bồi bổ cơ thể không?” Người đại diện nhìn thấy sắc mặt Thái Tử Hào tái nhợt, dáng vẻ đi bộ cũng lảo đảo thì kinh ngạc nói.
“Xong! Xong đời rồi!” Thái Tử Hào không để ý đến anh ta, mà co quắp ngồi trên ghế.
“Xong cái gì?” Người đại diện hơi giật mình, buồn bực nói.
“Tên khốn kia. . .” Thái Tử Hào nhìn anh ta một cái, rồi kể lại chuyện vừa rồi một lần.
Ầm!
Sau khi người đại diện nghe xong thì tay run lên, ly rượu trong tay rơi xuống, nhưng anh ta vẫn ngồi yên như cũ, gương mặt đã trở nên trắng bệch vì hoảng sợ và chấn động.
“Vậy . . . vậy phải làm sao bây giờ?”
Nửa ngày sau, anh ta mới hoàn hồn lại, cơ thể run bần bật, trong lòng thì tràn đầy lo lắng và sợ hãi.
Anh ta cũng không rõ chuyện của công ty mẹ lắm, nhưng mà có nghe qua một chút, nên cũng biết ông chủ của mình họ Diệp, còn những thứ khác thì không biết.
Anh ta cũng không ngờ ông chủ của tập đoàn châu báu Linh Tú, lại chính là ông chủ của mình!
Bảo sao người kia nói rằng đã đi thì đừng quay lại.
“Đi đi, chúng ta quay lại! Nhanh! Nhanh quay lại Linh Tú!”
Một lát sau, bỗng nhiên người đại diện hét lên với tài xế, bảo tài xế nhanh chóng đi đến tòa nhà cao tầng Phong Nguyên.
……
Trên tầng cao nhất trong tòa nhà cao tầng Phong Nguyên.
Trong một phòng họp, Diệp Mặc đang pha sữa cho hai đứa bé, rồi cho hai đứa bé uống.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tằng Uyển Vân đẩy cửa đi vào.
“Chủ tịch Diệp!” Tằng Uyển Vân hô lên một tiếng.
“Có chuyện gì à?” Diệp Mặc nhìn Tằng Uyển Vân một cái, kinh ngạc nói.
“Thái Tử Hào vừa quay lại! Còn nói rằng muốn tiếp tục chụp quảng cáo, thái độ còn rất tích cực, anh ta còn nói rằng muốn gặp ngài.” Tằng Uyển Vân nói, sắc mặt cũng hơi cổ quái.
Ban nãy, Thái Tử Hào và người đại diện của anh ta đều rất phách lối, còn bây giờ thì lại rất hèn mọn và cung kính, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin mình cho phép anh ta tiếp tục chụp mà thôi.
“Thật à?” Diệp Mặc hơi kinh ngạc.
“Hình như bọn họ rất muốn gặp ngài để nói xin lỗi, và cầu xin ngài tha thứ, bọn họ còn nói hôm nay không gặp được ngài thì sẽ không đi!” Sắc mặt của Tằng Uyển Vân lại càng cổ quái hơn.
Hiển nhiên là vì vị Chủ tịch Diệp này nên thái độ của hai người kia muốn chuyển biến như vậy, nhìn dáng vẻ của hai người họ thì giống như cực kỳ sợ hãi vị này, xem ra vị Chủ tịch Diệp này không hề đơn giản rồi!
Bãn này, cô thấy vị này khăng khăng muốn đổi người, thì cô chỉ nghĩ là do vị này còn trẻ, nhưng bây giờ xem ra thì không phải là như vậy.
“Không gặp!” Diệp Mặc lắc đầu, hờ hững nói.
“Đã người được người thay thế chưa? Nếu chưa tìm được thì cứ để anh ta tiếp tục đi, đừng ảnh hưởng đến kế hoạch của công ty, cô bảo anh ta sau này chú ý một chút, cố gắng làm việc đi.” Diệp Mặc suy nghĩ một lát rồi nói.
Dù sao người này cũng là một ngôi sao đang hot, lượng fan rất lớn, vẫn còn giá trị.
“Vâng, Chủ tịch Diệp!” Tằng Uyển Vân lên tiếng, rồi quay người đi ra ngoài.