Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 529 - Chương 529: Dương Mạn Ny: Lát Nữa Sẽ Trả Vợ Anh Lại Cho Anh!

Chương 529: Dương Mạn Ny: Lát nữa sẽ trả vợ anh lại cho anh! Chương 529: Dương Mạn Ny: Lát nữa sẽ trả vợ anh lại cho anh!

Cạch cạch!

Ngoài cửa truyền vào một tiếng vang nhỏ.

Người ngọc ở trên giường hơi mở đôi môi ra, phát ra vài câu mơ hồ, sau đó chậm rãi tỉnh dậy.

Đôi mắt đẹp mở ra, bên trong là hai con người trong suốt và sáng ngời.

Nàng có một đôi mắt phượng xinh đẹp hơi hẹp và dài, lộ ra vài phần quyến rũ.

Gương mặt xinh đẹp thành thục, tinh xảo không tì vết, nhất là hai bờ môi đỏ mọng căng, đẫy đà, trơn bóng lộng lẫy.

Những đường cong trên cơ thể nàng cũng cực kỳ nở nang, da thịt toàn thân thì như mỡ đông.

Một chiếc váy ngủ bằng nhung tơ miễn cưỡng có thể che được nửa cơ thể, cảnh tượng nửa kín nửa hở này lại còn mê người hơn.

Tuy rằng cơ thể của nàng rất nở nang, nhưng vòng eo thì lại rất thon nhỏ, chỉ bằng một nắm, da thịt trên eo trắng như tuyết, săn chắc và trơn nhẵn như ngọc.

Một cặp đùi dài trắng như tuyết, thon dài mà thẳng tắp, lại còn mang theo một tia nở nang nhục cảm.

Dáng người như vậy quả thật là vô cùng mê người như một trái đào chín.

Nàng vẫn còn hơi mơ màng, giơ tay ngọc lên dụi dụi mắt, cơ thể trắng như tuyết nhẹ nhàng chuyển động.

“Anh ta dậy rồi!”

Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng.

Tiếng động vừa rồi nhất định là do Diệp Mặc rời giường rồi đi ra ngoài.

Ngày nào Diệp Mặc cũng dậy rất sớm, tuy rằng động tác của Diệp Mặc rất nhẹ nhưng nàng không ngủ sâu cho nên chỉ cần một tiếng động rất nhỏ là nàng cũng có thể giật mình tỉnh dậy.

“Mới có 6 giờ!”

Nàng với cái điện thoại ở trên đầu giường để xem thời gian, sau đó lại nhếch miệng cười.

Nàng đắp chăn lên để tiếp tục ngủ.

Nhưng nhắm mắt một lúc thì lại thấy hơi buồn tiểu, đành phải rời khỏi giường.

Dương Mạn Ny đi dép vào, vừa ngáp vừa đi về phía nhà vệ sinh.

“Ai ui!” Vừa đi được vài bước thì nàng bỗng nhiên kêu đau một tiếng rồi ôm lấy chân.

Nàng va ngón chân vào chân tủ, tuy rằng có đôi dép lê nhưng mà vẫn rất đau.

“Sao hai hôm nay mình xui xẻo thế nhỉ!” Dương Mạn Ny khẽ cắn bờ môi đỏ, lẩm bẩm một câu.

Hôm qua uống nước lạnh thì bị sặc, hôm nay lại va chân vào tủ, nhất định là nàng bị xui xẻo rồi.

Dương Mạn Ny xoa xoa một chút cho đỡ đau, rồi bước đi khập khiễng vào nhà vệ sinh, sau khi ở về thì nằm uỵch xuống giường, nàng cầm điện thoại di động lên đọc tin nhắn trong Wechat.

Nàng có rất nhiều tin nhắn ở trong nhóm chat.

Dương Mạn Ny nhìn lướt qua một chút, khi nhìn thấy một tin tức thì nàng nhất thời giật mình, đôi mắt xinh đẹp cũng mở to ra.

“Móa!” Dương Mạn Ny ngồi bật dậy, khẽ cắn hàm răng rồi tức giận mắng một câu.

Nàng vội vàng nhảy xuống giường, chuẩn bị mở cửa chạy ra ngoài, nhưng sau đó ý thức được gì đó liền cuống cuồng quay lại, khoác thêm một chiếc áo khoác để che đi cơ thể mềm mại và trắng nõn của mình.

Bạch bạch bạch!

Dương Mạn Ny chạy lên nhà, đi vào phòng ngủ chính, rồi nhảy bổ lên giường.

“Ngọc Tình!” Nàng ra sức lắc lắc người ngọc vẫn còn đang ngủ.

“Chị Mạn Ny? Có chuyện gì thế?” Tô Ngọc Tình đã bị lay tỉnh, mở đôi mắt đẹp mông lung ra, rồi mơ màng hỏi một câu.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tô Ngọc Tình lẩm bẩm một câu, rồi nhìn về phía đầu giường.

Thần sắc của Tô Ngọc Tình hơi lười biếng và mỏi mệt, hai giờ sáng hôm qua nàng mới ngủ, bây giờ toàn thân đều cảm thấy bất lực, nhất là phần eo, tuy rằng Diệp Mặc đã mát-xa cho nàng nhưng cũng không đỡ hơn bao nhiêu.

Tô Ngọc Tình nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua thì gò má lại đỏ lên, trong mắt cũng lóe lên một tia ngượng ngùng.

“Hơn sáu giờ rồi!” Dương Mạn Ny nói.

“Mới sáu giờ? Sao chị dậy sớm thế?” Tô Ngọc Tình kinh ngạc nói.

“Em xem này!” Dương Mạn Ny đưa điện thoại di động cho Tô Ngọc Tình xem.

Tô Ngọc Tình nhìn lướt qua thì lại ngây ngẩn cả người.

“Anh ta trở về để kết hôn? Còn muốn dẫn bạn gái đi mời chị ăn cơm? Anh ta có ý gì chứ?” Tô Ngọc Tình lập tức ngồi bật dậy, căm giận nói.

“Khoe khoang chứ còn sao nữa!” Dương Mạn Ny nói.

“Vậy. . . vậy chị có đi không?” Tô Ngọc Tình hơi cau mày lại.

Người này là bạn trai cũ của Dương Mạn Ny, hai người qua lại khá lâu, còn gặp mặt phụ huynh để bàn chuyện cưới xin rồi, nhưng mà sau này đối phương lại đổi ý, nên mối hôn sự này liền bay mất.

Bởi vì chuyện này nên chị Mạn Ny đã không kiếm bạn trai nữa, mà độc thân cho đến bây giờ, đã 31 tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình.

“Chuyện này. . .” Dương Mạn Ny cắn đôi môi đỏ, cô cảm thấy hơi do dự.

“Đi! Nhất định phải đi, chị không đi thì tên khốn đó sẽ cảm thấy chị sợ anh ta cho nên mới không dám đi!” Sau đó, Dương Mạn Ny dứt khoát nói: “Chị và em, còn cả Diệp Mặc nữa, tất cả chúng ta cùng đi!”

“Lúc trước tên khốn này còn săm soi em, suốt này hỏi chuyện của em, khẳng định là nhớ thương em, chị mang em và Diệp Mặc đi cho anh ta tức chết.” Dương Mạn Ny nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo một cái, hầm hừ nói.

Khi còn qua lại với người này, có thể là do tình yêu che mắt cho nên cô mới không phát giác ra tâm tư của tên kia với Ngọc Tình, sau này chia tay thì cô mới ý thức được, tên khốn kia ăn trong chén còn nhìn trong nồi.

“Được!” Tô Ngọc Tình gật đầu: “Thế. . . thế hôm nay chúng ta xin nghỉ à?”

“Không cần, buổi tối mới đi, chúng ta về sớm một chút là được.” Dương Mạn Ny nói.

Tô Ngọc Tình lại gật đầu.

“Tên khốn khiếp này. . .” Dương Mạn Ny nằm xuống, chui vào chăn, tức giận quở trách.

“Hai người . . .?”

Một lát sau, Diệp Mặc đi dạo trở về thì nghe thấy tiếng động ở trên gác, hắn liền đi lên xem thì không khỏi sửng sốt.

Dương Mạn Ny đang nằm ở vị trí của mình, rồi trò chuyện sôi nổi với Ngọc Tình.

Hai cô gái gần như dính sát vào nhau, hai gương mặt đều cực kỳ xinh đẹp, một gương mặt long lanh rung động lòng người, một gương mặt khác thì xinh đẹp thành thục, lại còn hết sức vũ mị.

Hai cặp đùi ngọc đều trắng nõn, một cặp đùi thon dài thẳng tắp, trơn bóng như ngọc, không có chút thịt thừa nào, một cặp đùi khác cũng rất xinh đẹp, nhưng lại nhiều thêm một tia nhục cảm nở nang.

Tuy rằng hơi khác biệt nhưng lại gợi cảm và nóng bỏng như nhau.

“Hai người tiếp tục đi!” Diệp Mặc lúng túng một câu, rồi đóng cửa lại.

“Tôi chiếm dụng vợ anh một lúc, lát nữa sẽ trả vợ anh lại cho anh!”

Trong phòng truyền đến tiếng cười ha ha của Dương Mạn Ny.

“Không cần, hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi nấu cơm!” Diệp Mặc mỉm cười, quay người đi xuống nhà, tiếp tục bận rộn ở trong bếp.

Bình Luận (0)
Comment