Diệp Mặc tỉnh dậy, cầm điện thoại lên xem thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn Wechat.
Diệp Mặc cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao lại nhiều số lạ gọi cho mình thế nhỉ?
Diệp Mặc mở Wechat ra xem thì ngây ngẩn cả người.
Tất cả đều là ảnh chụp của một mỹ nữ dáng người bốc lửa, đi tất chân gợi cảm, bàu ra đủ loại tư thế mê người khiến mạch máu người xem sôi trào.
“Lại là nàng.” Diệp Mặc cười khổ.
Hôm qua nàng đã gửi đến một đống ảnh, hôm nay lại gửi tiếp.
Nhưng mà, ko thể ko nói, ảnh vẫn rất đẹp, góc độ nào cũng có, đem dáng ngươi của nàng thể hiện ra rất tinh tế, nhất là những tấm chụp từ phía bên cạnh, đem dáng người hình chữ S của nàng triển lộ ra ko sót chút nào.
Hấp dẫn người khác ko chỉ là cặp hung khí của nàng, mà còn có bờ mông đẫy đà và gợi cảm của nàng.
“Vừa chụp xong, anh thấy đẹp ko?”
“Anh muốn nhìn cái gì có thể nói ra, chỉ cần ko bắt tôi trả tiền là được.”
Nàng còn gửi thêm một icon đáng thương.
Diệp Mặc ko biết nói gì.
Cô gái này, nghĩ hắn là cái gì chứ.
Diệp Mặc lấy lại tinh thần, mở Tik Tok ra xem, lập tức hiểu ra những số lạ kia là của ai gọi đến, là người của Tik Tok, và một số bang hội Tik Tok và truyền thông gọi đến.
Diệp Mặc nghĩ ngợi, rồi quyết định ko gọi lại.
Những người này tìm Diệp Mặc, đơn giản chỉ là muốn ký kết hợp tác với hắn, hoặc là phỏng vấn gì đó, Diệp Mặc ko có hứng thú.
“750 vạn!” (7,5 triệu)
Diệp Mặc nhìn thấy số lượng fan thì hơi kích động.
Sắp đạt được 10 triệu fan rồi.
“Nặc Nặc khỏi bệnh rồi, anh yên tâm đi! Cha mẹ em? Tối hôm qua họ về rồi, hôm nay nhà dì Vân có việc nên ko đến.”
Diệp Mặc gọi điện thoại cho Tô Ngọc Tình.
(từ giờ đổi xưng hô của Diệp Mặc và Tô Ngọc Tình là anh em, vì đã khá thân thiết rồi)
“Dì Vân ko đến à, thế trưa nay em ăn gì?” Diệp Mặc hỏi
“Ăn mấy thứ linh tinh cũng được, trong tủ còn một ít sủi cảo và mấy túi ốc nữa, nếu ko được thì em sẽ gọi đồ ăn ở ngoài.” Tô Ngọc Tình nói.
Nàng vừa nói xong thì kêu lên một tiếng ai u.
“Sao thế!!”
“Là Nặc Nặc, con cắn em một cái đau quá.” Tô Ngọc Tình đau đến mức nhíu chặt mày.
“Đau làm à.” Diệp Mặc hơi khẩn trương.
“Ừm!” Tô Ngọc Tình lên tiếng: “Tiểu tổ tông này cắn rách cả da em rồi, còn chảy máu.”
“Nghiêm trọng thế cơ à? Sao ko đổi bên khác?”
“Bên khác cũng đã bị cắn nát từ lâu rồi, em cảm thấy bị nhiễm trùng rồi thì phải, đau.”
Tô Ngọc Tình cười khổ nói.
Cho em bé bú sữa là một công việc rất vất vả, còn là 2 em bé thì càng vất vả hơn.
“Nhiễm trùng rồi á? Hay là đi khám xem sao.” Diệp Mặc lo lắng nói.
“Không cần đâu, chưa nghiêm trọng đến thế, em cũng ko thể tùy tiện đi khám được, anh ko nhớ việc tối hôm trước à, rất dễ bị chụp trộm.” Tô Ngọc Tình bất đắc dĩ nói.
“Cũng đúng.” Diệp Mặc nói ra: “Thế này đi, bây giờ anh đi qua nấu cho em ăn, em muốn ăn gì?”
“Ah…” Tô Ngọc Tình hơi do dự một chút.
Nàng hơi xấu hổ, định từ chối thì lời ra đến miệng lại nuốt vào.
Nàng nhớ đến hương vị mấy món ăn mà lần trước Diệp Mặc làm ko nhịn được mà chảy nước miếng.
“Vâng! Anh muốn mua gì cũng được.”
“Ok!” Diệp Mặc cúp điện thoại thì xuất phát luon.
Diệp Mặc đi đến gần nhà Tô Ngọc Tình, tìm một hiệu thuốc thuốc sát trùng, cầm máu và thuốc chống viêm, sau đó mới đi đến chợ bán đồ ăn gần nhất.
“Móng heo…ngon…”
“Ngó sen cũng được, hình như nàng còn thích ăn hải sản nữa, mua thêm ít tôm to, còn cả rau xanh nữa….”
Diệp Mặc đi dạo một vong, lúc đi ra đã túi lớn túi bé.
“Nhiều đồ như vậy ăn hết được ko?” Tô Ngọc Tình vừa mở cửa thấy thế thì kinh ngạc hỏi.
“Nhiều quá thì cất tủ lạnh ăn dần.”
Diệp Mặc nhìn nàng một cái, bỗng thấy nao nao.
Nàng mặc một bộ váy trắng nhỏ, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ này, khiến cho nàng cực kỳ xinh đẹp giống như tiên nữ vậy.
Váy hơi ngắn, chỉ đến giữa đùi, lộ ra cặp đùi ngọc thẳng tắp trơn bóng.
Bờ vai thơm trắng như tuyết có hai cái dây đeo nâng đỡ bộ ngực căng phồng, quy mô rất kinh người.
“Giữa trưa làm mấy món…..”
Diệp Mặc lấy lại tinh thần, đi vào nhà, bắt đầu bận rộn.
“Thơm quá.”
Mười mấy phút sau, Tô Ngọc Tình đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp.
Nàng ôm theo hai đứa bé đi vào nhà bếp.
Nàng nhìn bóng người đang bận rộn trong bếp thì hơi thất thần, lòng cảm thấy nao nao.
Giờ phút này, bầu không khí trong nhà rất ấm áp.
“Tốt thật.” nàng mấp máy môi đỏ, thì thào nói.
Tô Ngọc Tình ôm chặt hai đứa nhỏ vào trong ngực, trái tim cảm thấy rất ấm áp.
“Xong rồi, em nếm thử xem.”
Một lát sau, Diệp Mặc thò đầu ra hô một tiếng.
“Ừm, em đến đây.” Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé đi vào.
“Ừm! canh sườn này uống ngon quá.”
Nàng cầm lấy cái muôi, nếm thử một ít canh, liền lộ ra vẻ thán phục.
Nàng cảm thấy hơi khó tin.
Dì Vân nấu nướng nửa đời người mà tay nghề còn ko bằng Diệp Mặc.
“Lại nếm thử món tôm này xem, còn mấy món này nữa……..” Diệp Mặc cười cười, chỉ vào mấy món bên cạnh.
“Món này em rất ăn.” Đôi mắt đẹp của Tô Ngọc Tình sáng lên.
Nàng thử món tôm: “Quá ngon.”
Nàng nhai nhai, hai hàng lông mày giãn ra, lộ ra gương mặt vui vẻ.