“Còn mấy món nữa, em chờ một lát, khoảng 10 phút là xong.” Diệp Mặc chỉ vào chiếc nối ở trên bếp.
Tô Ngọc Tình gật đầu, trước khi đi ra, ko nhìn được lại nhón thêm một con tôm nữa.
“Xong rồi, có thể ăn cơm rồi.”
Sau khi nấu xong thì Diệp Mặc bày các thứ lên bàn.
“Hôm qua may mà anh đi kịp.” hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
“À đúng rồi, hôm nay em còn xem video của anh, có vẻ rất hot, bọn họ đều nói rằng cái tài khoản này của anh rất có tiềm lực.”
“Ừm đúng thế, hôm nay có rất nhiều người liên hệ với anh.” Diệp Mặc gật đầu.
“Đây là việc tốt, nhưng mà anh đừng tùy tiện ký hợp đồng nhé, rất nhiều hợp đồng đều là lừa gạt.” vẻ mặt Tô Ngọc Tình thành thật nói.
“Anh biết mà.” Diệp Mặc ăn một miếng cơm rồi cười nói.
“Em….còn đau ko?”
Ăn một lát, đột nhiên Diệp Mặc cất tiếng hỏi.
“Cái gì?” Tô Ngọc Tình hơi giật mình.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn vào đối phương, sau đó nàng chợt hiểu ra, gương mặt mềm mại từ từ đỏ lên.
“Hơi…hơi đau một chút.”
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Anh mua ít thuốc, để lát nữa anh bôi cho em.” Diệp Mặc hơi do dự một chút rồi nói.
“A…?” Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
“Chuyện này….như vậy sao được chứ….”
“Cứ để như thế cũng ko ổn, chẳng may bị nhiễm trùng rồi có mủ thì sao?” Diệp Mặc lo lắng nói.
“Nghiêm trọng như thế sao?” Tô Ngọc Tình giật mình.
“Vậy…vậy cũng được.”
Nàng do dự một chút rồi gật đầu, âm thanh nhỏ như muỗi vo ve.
…….
“Đau ko?”
“Hơi đau! A đau đau đau.”
Trong phòng ngủ, bầu không khí rất mập mờ.
Diệp Mặc rửa vết thương cho nàng, rồi bôi thuốc sát trùng lên.
“Xong rồi, hôm nay em đừng cho bọn nhỏ bú nữa, để con uống sữa bột cũng được.” Diệp Mặc ngồi dậy, bắt đầu dọn dẹp công cụ.
“Ừm.” Tô Ngọc Tình nhỏ giọng nói.
Nàng xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cả cái cổ trắng ngần cũng đã bị đỏ ửng.
Tuy rằng đây cũng ko phải lần đầu tiên bị Diệp Mặc nhìn thấy, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy rất khó xử, nhất là khi đối phương dùng ánh mắt cẩn thận và chu đáo nhìn mình thì nàng cảm thấy toàn thân đều nóng lên.
“Anh đi rửa bát.” Diệp Mặc quay người đi ra ngoài.
Rốt cuộc Tô Ngọc Tình cũng thở phào một hơi, cúi đầu nhìn xuống, gương mặt lại lập tức đỏ lên.
Diệp Mặc trở lại nhà bếp, nhìn đống bát đũa, bỗng nhiên hoảng hốt.
Hình ảnh vừa rồi vẫn quanh quẩn ở trong đầu, ko thể vứt ra được.
Giống như cái bát này, ko chỉ to mà hình dáng còn cực kỳ xinh đẹp.
Rất nhanh, Diệp Mặc lắc lắc đầu, có gắng tập trung vào rửa bát.
Sau khi Diệp Mặc thu dọn xong, Tô Ngọc Tình cũng từ phòng ngủ đi ra, ngồi xuống trên ghế sa lon.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tiếp đó, lại lập tức di chuyển ánh mắt.
“Hay là bọn mình xem TV đi.” Tô Ngọc Tình nỗ lực làm dịu cảm giác xấu hổ.
Nàng lấy điều khiển từ xa, bật TV lên.
Trên TV đang chiếu một bộ phim, ko lâu sau, nam chính ôm lấy nữ chính, trao nhau một nụ hôn nóng bỏng.
Đôi mắt đẹp của Tô Ngọc Tình trừng to, sửng sốt nhìn cảnh này.
Ngay sau đó, nàng quyết đoán ấn một nút, đổi kênh.
“Phim tiên hiệp, ko có vấn đề gì.” Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Cũng ko lâu sau, ko biết chuyện gì xảy ra mà nam chính nữ chính lại bắt đầu hôn nhau, hơn nữa con chiếu cận cảnh 360 độ ko góc chết.
“Đây…toàn phim gì thế này.” nàng đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hay là xem phim trên mạng đi.” Diệp Mặc đề nghị.
“Đúng đúng.” Tô Ngọc Tình như ngủ mơ mới tỉnh, vội vàng chuyển sang chế độ online, chọn một bộ điện ảnh hành động.
Lần này, hai người thuận thuận lợi lợi xem hết bộ phim.
“Anh đi nấu cơm.”
Xem xong cũng đã hơn 4h chiều, Diệp Mặc lại bắt đầu bận rộn, chủ yếu là hầm móng heo, thứ này hơi tốn thời gian một chút.
“Quá ngon.” Khi đồ ăn đưa lên bàn, Tô Ngọc Tình lại bắt đầu ăn đến miệng bóng loáng.
“Nếu như mỗi ngày đều ăn như vậy, em sẽ béo như heo mất, đến khi đó thì ko thể chụp ảnh hay ghi hình nữa rồi.” nàng sờ lên bụng rồi cười nói.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc dọn dẹp xong, lại tắm rửa cho hai đứa bé, mát-xa một phen, sau đó pha sữa bột.
“Anh về đây.”
Sau khi dọn dẹp xong hết tất cả Diệp Mặc mới đi.
“Cái gì? Em để cho anh ta chữa….cái đó?”
Sau khi tiễn Diệp Mặc ra cửa thì Tô Ngọc Tình gọi điện thoại cho Dương Mạn Ny.
Dương Mạn Ny ở đầu dây bên kia hô to một tiếng.
“Hết…hết cách nha! Em rất đau!” Tô Ngọc Tình đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
“Sau đó thì sao?” Dương Mạn Ny vội vàng truy hỏi.
“Sau đò cái gì, ko có sau đó! Bọn em chỉ ngồi xem phim, sai đó anh ấy làm cơm, dọn dẹp rồi đi về rồi.” Tô Ngọc Tình nói.
“Chỉ làm cơm thôi à.” Hiển nhiên Dương Mạn Ny hơi thất vọng.
“Đúng thế, ăn rất ngon nữa.” Tô Ngọc Tình cười nói.
Nàng nói xong thì đi vào nhìn bọn nhỏ, thấy chúng vẫn đang ngủ, nàng liền đi về phía phòng tắm.
“Em cũng đừng làm chị thèm.” Dương Mạn Ny lẩm bẩm.
“Chị Mạn Ny, em cảm thấy anh ấy rất tốt, loại cảm giác này mãnh liệt hơn trước rất nhiều.” Tô Ngọc Tình ngồi trên thành bồn tắm, khẽ cười nói.
“Đúng là rất tốt, thế bây giờ em nghĩ sao?”
“Nghĩ gì?”
“Chính là….em có muốn kết hôn với anh ta ko?”
“Em….còn chưa nghĩ xa như thế.” Tô Ngọc Tình khẽ giật mình.
“Thế em cần phải suy nghĩ kỹ đi, chị sợ đến khi đó, anh ta sẽ bị người khác đoạt mất đấy.”
“Cũng đúng.” Tô Ngọc Tình lẩm bẩm nói: “Có điều, em vẫn phải suy nghĩ kỹ đã….”
Nàng quay người, điều chỉnh độ ấm của nước, lại cởi quần áo ra, lộ ra thân thể hoàn mỹ, cất bước đi vào trong bồn tắm.
Nàng ngâm mình trong bồn tắm, ánh mắt nhìn hơi nước bốc lên, dần dần lộ ra vẻ hoảng hốt.