“Tất nhiên là thật rồi!” Diệp Mặc cười nói.
“Ùi ôi!” Từ Thiên Dật ở đối diện cười mỉa một tiếng, giọng điệu tràn đầy giễu cợt: “Da mặt anh dầy phết nhỉ, chém gió to như vậy mà vẫn không đổi sắc!”
Diệp Mặc giương mắt lên nhìn Từ Thiên Dật một lúc lâu.
Sau đó, hắn lấy điện thoại di động của mình ra, ấn ấn vào lần rồi đưa qua.
“Chính anh xem đi!”
Từ Thiên Dật cười nhạo, rồi đứng dậy đi qua cầm điện thoại di động, sắc mặt vẫn rất khinh thường.
Nhưng mà một giây sau, cơ thể của Từ Thiên Dật lại cứng đờ, đôi mắt lập tức trợn trừng lên như sắp lồi cả ra ngoài, gương mặt trắng trẻo đẹp trai đã vặn vẹo vì bị kinh hãi quá độ.
“Đây là. . . đây là . . .”
Bờ môi Từ Thiên Dật run rẩy, phát ra những âm thanh hàm hồ.
Đến cả tay cầm điện thoại cũng đang run rẩy.
Không sai!
Lịch sử giao dịch đúng thật là có mấy tỷ, lại còn là đô la mỹ nữa!”
Ừng ực!
Từ Thiên Dật cố gắng lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía người thanh niên trước mặt, nội tâm đã vô cùng kinh hãi.
Số lượng tiền tài này. . . Chẳng lẽ. . . tên này, lại chính là vị họ Trang thần bí kia?
Nhưng mà điều này làm sao có thể!
Họ Trang kia là một nhân vật tồn tại trong truyền thuyết của giới tài chính, người này ghê gớm đến mức không thể tin nổi, có thể nói là một nhân vật thông thiên, một nhân vật ghê gớm như vậy thì làm sao có thể là một người trẻ tuổi được?
“Thiên Dật, anh làm sao thế?” Triệu Nhất Mạn nhìn thấy dáng vẻ của Từ Thiên Dật thì hơi giật mình, rồi nghi ngờ hỏi.
Tại sao dáng vẻ của Thiên Dật lại giống như đã khiếp sợ đến cực điểm vậy, lẽ nào . . . những gì tên kia nói đều là thật?
Hai người Tô Ngọc Tình nhìn thấy cảnh này thì cũng rất khó hiểu.
Từ Thiên Dật ngây người tại chỗ, một lúc sau anh ta mới giơ bàn tay còn lại lên, ấn ấn vài cái trên màn hình, khi nhìn thấy một số ghi chép và lịch sử giao dịch thì sắc mặt của anh ta càng tái nhợt hơn.
Sau cùng, Từ Thiên Dật ngã bịch xuống ghế, cả người giống như đã mất hồn vậy.
“Không. . . không sai!” Môi anh ta giật giật, thì thào một câu.
Sau khi Triệu Nhất Mạn ở bên cạnh nghe xong thì đôi mắt đẹp cũng trợn trừng trừng.
Đầu cô ta ông lên một tiếng rồi trống rỗng.
Thế mà những gì tên này nói lại là thật? Kiếm vài tỷ đơn giản như vậy sao?
Tô Ngọc Tình ở đối diện cũng há hốc đôi môi đỏ căng mọng ra.
Sắc mặt của Dương Mạn Ny thì cứng đờ, cô cũng đã sợ ngây người.
“Diệp Mặc, anh . . .anh. . .”
Nửa ngày sau, Dương Mạn Ny mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía Diệp Mặc, đôi môi đỏ run lên, nhưng vì quá mức kích động và hưng phấn nên không nói ra được, gương mặt xinh đẹp và thành thục cũng đã nổi lên một vết đỏ ửng tươi đẹp.
Trong tiền vốn của Diệp Mặc của có một ít tiền của mình, Diệp Mặc kiếm được nhiều như vậy thì khẳng định mình cũng kiếm được không ít.
“Oa!”
Tô Ngọc Tình cũng tỉnh tảo lại, thần sắc của nàng vẫn hơi kích động, duỗi tay ngọc ra nắm chặt tay của Diệp Mặc, vui vẻ nói: Sao anh không nói cho em biết!”
“Anh định qua một thời gian ngắn nữa sẽ nói cho em biết! Dù sao tiền vẫn chưa chuyển về mà!” Diệp Mặc nhìn nàng, dịu dàng nói.
“Anh tài giỏi ghê!” Tô Ngọc Tình hé miệng cười, trong đôi mắt đẹp đã tràn đầy vẻ sùng bái.
Lần trước kiếm được nhiều như vậy rồi, lần này lại kiếm được nhiều hơn, chứng tỏ đây là thực lực chứ không phải là may mắn nữa rồi.
“Diệp Mặc, thế . . . thế bây giờ tôi có bao nhiêu tiền rồi?” Dương Mạn Ny hỏi với vẻ khẩn trương.
“Khoảng tầm 40 50 triệu gì đó!” Diệp Mặc nghĩ một lát rồi nói.
Sau khi Dương Mạn Ny nghe xong thì lập tức sững sờ.
Số tiền này, cộng thêm vài căn nhà của mình, vậy thì tổng tài sản của mình đã hơn 100 triệu rồi?
Tiền này kiếm quá dễ đàng, khiến cho Dương Mạn Ny cảm thấy rất không chân thực.
Từ Thiên Dật ở đối diện cũng đã tỉnh táo lại, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi.
Anh ta không ngờ được, tên nhìn trông giống mặt trắng nhỏ này lại có năng lực mạnh như vậy, bản lãnh và tài sản của mình chẳng là gì so với người ta cả.
Từ Thiên Dật lại ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ kích động và hưng phấn của Dương Mạn Ny và Tô Thiên Hậu, thì anh ta cảm thấy rất khó chịu, trong lòng lại vô cùng ghen ghét.
“À đúng rồi!”
Sau đó, dường như Từ Thiên Dật nghĩ đến thứ gì đò, liền vội vàng cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Một lát sau, trong lòng anh ta cực kỳ mừng rỡ.
“Người anh em, ghê gớm đấy!”
Khi ngẩng đầu lên thì trên mặt Từ Thiên Dật đã lộ ra nụ cười nhiệt tình, sau đó đứng lên, khách khí trả điện thoại di động về cho chủ.
“Quá khen! Quá khen!” Diệp Mặc híp mắt nhìn Từ Thiên Dật, rồi mỉm cười khách sáo.
“Thật không ngờ người anh em lại tài giỏi như vậy, thế thì hôm nay chúng ta nhất định phải ăn bữa cơm này rồi!” Từ Thiên Dật cười to một tiếng, rồi gọi nhân viên phục vụ ở bên ngoài vào, bắt đầu chọn món.
Sau khi rượu được mang lên, thì anh ta lại khách khí mời Diệp Mặc uống rượu, toàn bộ hành trình đều hiện ra vẻ rất nhiệt tình.
Mà Triệu Nhất Mạn thì không dám nói một tiếng nào, chỉ biết cắm đầu ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn một chút, thì trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Bữa cơm này đến 9 giờ mới kết thúc.
Sau khi chào hỏi, ba người Diệp Mặc mang theo hai đứa bé đi xuống, leo lên chiếc Minivan đi về Lệ Cung Uyển.
Hai người Từ Thiên Dật cũng đi xuống, rồi lên một chiếc Rolls Royce.