“Ui! Túi xách LV cơ à!” Hứa Giai Di nhìn thoáng qua chiếc túi xách màu trắng ở bên cạnh Ninh Vũ Đình.
Dù sao cũng là phụ nữ, cho nên đặc biệt để ý đến những thứ như túi xách.
Sau khi đánh giá một chút thì Hứa Giai Di lộ ra vài phần kinh ngạc.
Hình như cái túi này rất đắt, ít nhất cũng phải hơn 100 nghìn!
Hứa Giai Di nhướng mày lên, trong mắt lóe lên một tia ghen ghét mãnh liệt.
Cô ta cũng không thấy kỳ lạ, dáng dấp của họ Ninh này họa thủy như vậy, chỉ cần họ Ninh không cần mặt mũi, thì có rất nhiều lão già có tiền muốn bao nuôi, cho nên khẳng định họ Ninh này không thiếu tiền, bởi vậy cô ta cũng không thấy kỳ lạ.
Sau đó, Hứa Giai Di lại hừ một tiếng, ánh mắt biến thành xem thường.
Cô ta vẫn luôn rất khinh thường loại hành động bán cơ thể, chà đạp tôn nghiêm này.
“Giả thôi!” Ninh Vũ Đình nhìn thoáng của cái túi của mình, rồi mỉm cười nói.
“Thật sao?” Hứa Giai Di cười giễu cợt một tiếng, hiển nhiên là không tin.
“Chúng ta. . . ngồi ở bên này đi!”
Hứa Giai Di nhìn quanh một chút, khi thấy bàn bên phải vẫn còn trống thì trực tiếp ngồi xuống.
“Tôi khẳng định cái túi kia là thật!”
“Tất nhiên là thật rồi! Nếu giả thì cô ta cũng không dám cầm ra ngoài! Chỉ bằng đồng lương phóng viên giải trí của cô ta mà có thể mua được cái túi đắt như vậy sao? Nhất định là bám vào lão già nhiều tiền nào rồi! Nói không chừng còn không chỉ là một người!”
Hai cô gái vừa chọn đồ ăn vừa nhỏ giọng trò chuyện, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía bàn bên cạnh, trong mắt tràn đầy khinh miệt, và xem thường.
Sau khi người đàn ông kia ngồi xuống, thì thỉnh thoảng cũng liếc nhìn về phía bên này, ánh mắt của anh ta đảo qua đảo lại trên cơ thể mềm mại, gợi cảm và xinh đẹp, uyển chuyển và bốc lửa kia, ánh mắt của anh ta dừng lại trên cặp đùi thon dài thẳng tắp được bao bọc bởi một đôi tất chân màu đen kia lâu nhất.
Mặc dù hai cô gái nói chuyện khá nhỏ, nhưng hai bàn rất gần nhau, nên bàn bên cạnh cũng có thể nghe thấy vài câu.
Ninh Vũ Đình nghe thấy thế thì cũng không tức giận.
Nàng chỉ nhếch đôi môi đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía trước đã trở nên hơi cổ quái.
Bây giờ nàng cũng coi như là dính vào một người, chính là tên bại hoại bên cạnh này chứ ai!
Chẳng qua là, dù tính tình anh ta rất hư hỏng, tình thú cũng rất biến thái, nhưng anh ta lại không hề bị rung động trước vẻ đẹp của mình chút nào, lần nào cũng là do mỉnh ảo tưởng ra, rồi náo loạn thành trò cười.
“Nhìn người thanh niên kia xem, dáng dấp đẹp trai như vậy, nên chắc là mặt trắng nhỏ cô ta dùng tiền nuôi rồi!”
“Ừm! Rất giống! Chẳng qua là, tại sao em lại thấy hai đứa bé này rất quen nhỉ?”
Hai cô gái vừa trò chuyện vừa đem ánh mắt ném về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc nghe một lúc cũng không thèm để ý, mà chuyên tâm cho hai đứa bé uống sữa.
Một lát, đồ ăn đã được mang lên, Ninh Vũ Đình động đũa trước, nàng bắt đầu ăn.
Diệp Mặc cho hai đứa bé uống sữa xong thì cũng cầm đũa lên.
Đột nhiên, điện thoại di động ở trên bàn vang lên, Hứa Giai Di cầm điện thoại lên nghe, trên mặt tràn ra nụ cười nhiệt tình.
“Quản lý La, bọn tôi đang dùng bữa ở trên tầng bốn! Cũng sắp xong rồi!”
Hôm nay, bọn họ đến Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ để phỏng vấn.
Tòa nhà cao tầng này chính là tiêu chí mới của thành phố H, nó không chỉ có bề ngoài hùng vĩ, mà bên trong còn có rất nhiều kỹ thuật sành điệu, rất có giá trị để làm một bài tin tức, còn cả trung tâm thương mại mới khai trương này cũng đáng có một bài tin tức.
Sau khi hàn huyên vài câu, thì Hứa Giai Di đặt điện thoại di động xuống, rồi bắt đầu gia tăng tốc độ ăn cơm.
“Ăn nhanh một chút!” Cô ta còn thúc giục hai người còn lại.
Một lát sau, có mấy người đi vào nhà hàng, người đi đầu chính là Quản lý La.
“Phóng viên Hứa!”
Quản lý La lộ ra nụ cười nhiệt tình, rồi bước nhanh qua.
“Vẫn chưa ăn xong à!” Khi đến gần, Quản lý La nhìn thấy trên bàn vẫn còn đồ ăn thì cười nói.
“Chúng tôi xong rồi đây!”
Hứa Giai Di gắp thêm một miếng, nuốt xuống rồi mới cầm khăn giấy lên lau miệng.
Sau đó, cô ta đứng lên, chuẩn bị đi theo Quản lý La đến phòng làm việc, tiếp tục công việc phỏng vấn và quay chụp ngày hôm nay.
Đúng lúc này, ánh mắt của Quản lý La lại chú ý đến người ở bàn bên cạnh.
Khi ông ta nhìn thấy gương mặt xinh đẹp và vũ mị của Ninh Vũ Đình thì bật thốt lên một câu.
“Tổng giám đốc Ninh?”
Gương mặt xinh đẹp như vậy, chỉ cần gặp một lần thì tuyệt đối không bao giờ quên.
Quản lý La nhớ rất rõ, vị này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hành, khi Thiên Hành chuyển sang đây vị này còn liên lạc với ông ta, hai người cũng đã gặp qua một lần, để lại cho ông ta ấn tượng vô cùng sâu sắc.
“Anh. . . anh vừa gọi cô ta là gì cơ?”
Hứa Giai Di vừa đứng lên, nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức cứng đờ, hai mắt mở to, ánh mắt cũng hơi ngơ ngác.
Trong nháy mắt này, cô ta có chút không thể tin vào tai mình.
Thế mà Quản lý La lại gọi họ Ninh này là Tổng giám đốc Ninh?
Cô ta chỉ là một phóng viên giải trí, paparazi thôi mà! Làm sao xứng với xưng hô Tổng giám đốc Ninh cơ chứ!