Hứa Giai Di dừng bước, rồi kêu lên một tiếng thăm dò về phía bên này.
“Ninh Vũ Đình?”
Sau đó, cô ta lại nhìn về phía Diệp Mặc, vừa nhìn xong thì đã ngẩn ngơ, nét mặt tràn đầy kinh ngạc: “Cô. . .cô kết hôn rồi? Còn sinh hai đứa bé nữa á?”
“Không phải!” Ninh Vũ Đình ngẩng đầu lên, khi nhìn ba người này thì sắc mặt hơi cứng lại, lông mày cũng hơi cau lại.
Sau đó, nàng lại vội vàng lắc đầu.
“Không phải sao? Đây không phải là con của cô . . .?” Cô gái kia chỉ tay về phía hai đứa bé, kinh ngạc nói.
Sau đó, ánh mắt của cô ta lại nhìn về phía cha của hai đứa bé, tâm thần lần tức chấn động, sắc mặt lại càng kinh ngạc hơn.
Gương mặt này đẹp đến mức không hợp lẽ thường!
“Anh ấy là. . .!” Ninh Vũ Đình nhếch miệng, định giải thích một chút.
“Mọi người đừng hiểu lầm, tôi là bạn của cô ấy thôi!”Diệp Mặc ngẩng đầu, mỉm cười.
“Ừm! Ra là bạn!” Cô gái kia gật đầu.
“Vũ Đình?”
Lúc này, hai người phía sau cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Bọn họ là . . .?” Diệp Mặc đánh giá ba người này một phen, rồi nhìn về phía Ninh Vũ Đình.
Phản ứng vừa rồi của Ninh Vũ Đình giống như không muốn nhìn thấy những người này thì phải.
“Ah! Là đồng nghiệp cũ của tôi!” Ninh Vũ Đình mỉm cười, nhỏ giọng nói.
“Trước kia bọn tôi và Vũ Đình làm chung một tòa soạn báo.” Người đàn ông kia nói.
“Ra là vậy!” Diệp Mặc gật đầu, hắn thấy hơi kinh ngạc.
Hắn còn tưởng Ninh Vũ Đình vẫn luôn làm phóng viên giải trí, không ngờ rằng Ninh Vũ Đình còn từng làm việc ở tòa soạn báo chính cống..
“Đó là. . . khi vừa mới tốt nghiệp thôi!” Ninh Vũ Đình mỉm cười, dường như không muốn nhắc đến thời điểm đó vậy.
“Tôi nghe nói, cô từ chức xong thì đi làm phóng viên giải trí, chụp trộm ngôi sao à? Bây giờ còn làm không?” Cô gái đi đầu cười hỏi, biểu cảm thì có vẻ rất nhiệt tình, nhưng giọng nói thì lại có vài phần chế nhạo và mỉa mai.
Nhất là khi nói đến từ phóng viên giải trí thì giọng điệu lại tăng thêm vài phần, cảm giác như đang xỉa xói vậy, dường như trong mắt cô ta, thì công việc này không đàng hoàng cho lắm.
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi nhướn mày lên.
Còn sắc mặt của Ninh Vũ Đình ở đối diện hắn cũng đã hơi đổi.
“Đúng thế! Giờ vẫn làm!” Ninh Vũ Đình mím môi cười một tiếng, nói rất thoải mái.
Cô gái kia chỉ ừ một tiếng, trong mắt đã lóe lên một vệt khinh miệt.
Trong mắt đám ký giả của toàn soạn báo như cô ta, thì phóng viên giải trí chỉ là một đám paparazi chuyên đi chụp trộm ngôi sao, chế tạo tin đồn mà thôi, người người đều căm ghét đám paparazi này.
Sau đó, cô ta lại vênh mặt lên, thần sắc lại có thêm vài phần đắc ý.
Năm đó, Ninh Vũ Đình này vừa tốt nghiệp thì vào tòa soạn, bởi vì dung mạo và dáng người xinh đẹp cho nên rất được đám đàn ông trong toà soạn báo hoan nghênh, cũng vì vậy mà lấy được không ít tin tức, rồi lấy được danh tiếng.
Điều này khiến cho cô ta và đám nữ ký giả ở trong tòa soạn cảm thấy rất khó chịu, bọn họ liền bắt tay lại để gạt bỏ Ninh Vũ Đình.
Không ngờ rằng da mặt của Ninh Vũ Đình hơi mỏng, cho nên không được bao lâu thì đã tự mình từ chức.
Sau này, Hứa Giai Di còn nghe nói, sau khi Ninh Vũ Đình từ chức thì không đi làm ở tòa soạn nữa, mà trái lại đi làm phóng viên giải trí, vì thế mà cô ta còn vui vẻ một trận.
Hứa Giai Di nheo mắt lại, đánh giá Ninh Vũ Đình từ đầu đến chân một lượt, trong mắt liền lộ ra vẻ ghen tỵ mãnh liệt.
Con hàng này lại xinh đẹp hơn rồi!
Cho dù là cô ta là phụ nữ thì cũng không thể không thừa nhận dáng người của Ninh Vũ Đình đẹp đến mức quá đáng, ít nhất thì cô ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy ai có dáng người đẹp hơn Ninh Vũ Đình, có thể nói là hồng nhan họa thủy!
Đám đàn ông trong tòa soạn chẳng bị Ninh Vũ Đình làm cho choáng váng đầu óc đấy còn gì!
“Phóng viên giải trí cũng không tệ!” Hứa Giai Di mỉm cười, nhưng giọng nói lại tràn đầy chế nhạo: “Làm ở công ty nào thế?”
“Thiên Hành!” Ninh Vũ Đình mỉm cười.
“Ah! Hóa ra là Thiên Hành!” Hứa Giai Di gật đầu, cô ta cũng đã nghe nói đến công ty này, có người đã thu mua công ty Thiên Hành này và rất nhiều công ty tin tức giải trí trong thành phố, sau đó thành lập thành tập đoàn Thiên Hành hiện nay.
Hình như văn phòng của họ cũng ở đây, chẳng trách lại gặp được Ninh Vũ Đình ở đây!
Bằng dung mạo của Ninh Vũ Đình thì chắc sống cũng không tệ, chỉ có điều, sống không tệ thì cũng chỉ là một đám chó săn, paparazi mà thôi! Hoàn toàn không thể so sánh được với một ký giả như mình!
Hứa Giai Di nghĩ như vậy thì trong lòng lại càng đắc ý hơn.
Ninh Vũ Đình nhìn Hứa Giai Di một cái, cười hỏi: “Dạo này cô sao rồi?”
“Tôi à! Rất tốt!” Hứa Giai Di nhất thời cười một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ khoe khoang: “Năm ngoái tôi còn được khen thưởng nữa kìa!”
“Chị Giai Di rất lợi hại, bây giờ đã là chị cả ở trong tòa soạn rồi! Năm ngoái còn viết rất nhiều bài tin tức nặng ký!” Cô gái phía sau phụ họa theo.
“Đúng là không tệ nhỉ!” Ninh Vũ Đình chỉ mỉm cười, thần sắc vẫn rất bình thản.
Hứa Giai Di dò xét Ninh Vũ Đình một phen, rồi âm thầm hừ một tiếng.
Con hàng này ra vẻ không quan tâm, nhưng đáy lòng thì chắc chắn rất hâm mộ mình.