Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, Ninh Vũ Đình mới trở về.
Nàng đẩy cửa đi vào, không nói tiếng nào đã ngồi xuống, cầm chén trà trên bàn rồi cắm đầu uống.
Sau khi uống xong một chén trà, thì nàng mới dần dần khôi phục bình thường.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, nàng đã quen, cho nên không thèm để ý.
“Ông chủ, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây?”
“Ah! Tôi vừa về hôm qua, hôm nay chạy qua đây xem tình hình công ty thế nào!” Diệp Mặc cười nói.
“Công ty rất tốt!” Ninh Vũ Đình cười nói: “Nhưng đương nhiên là không sánh bằng Phác Ngọc rồi!”
Nàng vẫn luôn chú ý đến công ty ông chủ vừa thành lập chưa được một tháng kia, văn phòng ở ngay tòa đối diện, thời gian gần đây chiêu mộ rất nhiều người, quy mô của công ty cũng lớn hơn Thiên Hành của mình nhiều.
Tiền đồ tương lai cũng vượt xa Thiên Hành nhiều.
Dù sao thì Thiên Hành cũng là công ty tin tức giải trí, còn Phác Ngọc thì lại khác, Phác Ngọc làm thực nghiệp, sau này còn có thể lên sàn, nói không chừng còn có thể trở thành công ty đứng đầu trong ngành trang phục.
Sau đó, Ninh Vũ Đình đứng dậy lấy một số tài liệu cho Diệp Mặc xem, rồi nói tình hình của công ty cho Diệp Mặc nghe.
“Không tồi!” Diệp Mặc gật đầu.
“Ông chủ, lát nữa cùng đi ăn cơm không?”
Ninh Vũ Đình nói xong thì nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ cơm trưa, nên thuận miệng hỏi một câu.
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi giật mình.
“Bên dưới vừa mở một trung tâm thương mại, có rất nhiều nhà hàng ở đó.” Ninh Vũ Đình cười nói.
“Ah! Cũng được!” Diệp Mặc hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn đồng ý.
Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ có hai tòa tháp, mỗi tòa cao hơn 300 mét, ở giữa còn có một tòa nhà trung tâm thương mại cao mười mấy tầng, thời gian gần đây đã bắt đầu khai trương, nhưng hắn vẫn chưa đi dạo ở đó bao giờ, cho nên nhân tiện đi xem luôn.
“Khai trương bao giờ thế?” Diệp Mặc đứng dậy, đặt hai đứa bé vào trong xe đẩy.
“Mới khai trương được hai hôm, vẫn còn rất nhiều chương trình khuyến mại nên rất náo nhiệt! Người của công ty đều đi qua đó ăn cơm.” Ninh Vũ Đình cười nói.
Nàng cầm túi xách đứng lên, rồi đi theo ra cửa.
Bên ngoài, đã là giờ nghỉ trưa nên công ty hơi vắng vẻ.
Hai người đi thang máy xuống, rồi đi vào trung tâm thương mại.
“Khá rộng rãi nhỉ?” Diệp Mặc vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
“Bên này cũng có nhãn hiệu lớn, nhưng mà không có hàng xa xỉ, chỉ có một số đồ trang điểm mà thôi.” Ninh Vũ Đình đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại chỉ chỏ rồi giới thiệu tình huống của trung tâm thương mại.
Diệp Mặc xem một lúc thì gật đầu.
Nhà trung tâm thương mại này kém hơn Trung Thái không ít, nhưng cũng coi như là không tệ.
Địa điểm cũng khá ổn, sau này nhất định sẽ rất hot.
“Ông chủ, anh muốn ăn gì?” Ninh Vũ Đình quay người lại hỏi.
“Gì cũng được, cô chọn đi!” Diệp Mặc mỉm cười.
Hắn chuẩn bị tìm nhà hàng xong thì xin ít uống nóng để pha sữa cho hai đứa bé ăn no trước.
“Gì cũng được à?” Ninh Vũ Đình khẽ cắn bờ môi đỏ.
“Hay là. . . nhà này nhé!”
Nàng lấy điện thoại ra, lên mạng tìm hiểu một chút, rồi chọn một nhà hàng được đánh giá khá tốt, sau đó dẫn đầu đi lên nhà hàng ở tầng bốn.
“Xin chào, có thể cho tôi xin ít nước nóng không?”
Sau khi ngồi xuống, Diệp Mặc gọi nhân viên phục vụ đến xin nước nóng.
Hắn lấy bình sữa và sữa bọn ở sau xe đẩy ra, rồi bắt đầu pha sữa.
Ninh Vũ Đình ngồi ở đối diện, nàng dùng hai tay chống cằm, khi nhìn thấy dáng vẻ thành thạo của Diệp Mặc thì hé miệng cười.
Tô Thiên Hậu thường xuyên phải bay đi khắp nơi, rất bận rộn, cho nên Diệp Mặc phải trông con rất nhiều, lâu dần thì cũng sẽ thành thạo.
“Cô cười gì thế?” Diệp Mặc nhìn Ninh Vũ Đình một cái.
“Không có gì! Chỉ là. . . cảm thấy động tác của anh rất tiêu chuẩn đấy!” Ninh Vũ Đình lại cười nói.
Diệp Mặc nghe xong thì hơi giật mình, rồi lại bật cười.
“Thế để tôi gọi món ăn!”
Ninh Vũ Đình cầm điện thoại di động lên quét mã QR, rồi bắt đầu chọn món trên điện thoại di động: “Món này một phần này! Còn cả món tôm này nữa. . .”
Một lát sau, nàng đã chọn được bốn năm món ăn rồi.
“Tôi xong rồi, anh xem còn muốn ăn gì không, để tôi gọi thêm.” Ninh Vũ Đình nói xong thì bắt đầu lướt Weibo.
“Được!” Diệp Mặc gật đầu, sau khi pha sữa xong thì hắn cũng quét mã QR, xem thực đơn một chút rồi tùy tiện chọn hai món.
Đến khi nhiệt độ thấp đi một chút thì hắn mới cho hai đứa bé uống.
Lúc này, có mấy người đi vào nhà hàng, hai cô gái tầm hơn 20 tuổi, cả hai đều mặc một bộ quần áo văn phòng màu đen, bên cạnh còn có một người đàn ông khoảng 30 tuổi, anh ta cũng mặc một bộ quần âu phục màu đen.
Ba người vừa cười nói vừa đi vào trong, khi thấy bên này có vị trí trống thì liền đi qua.
Trong số ba người họ có một cô gái khoảng 27 28 tuổi, trên mặt còn đeo một chiếc kính đen, khi ánh mắt cô ta quét về phía bàn Diệp Mặc thì hơi sửng sốt một chút, giống như là không dám tin vào hai mắt của mình vậy.