“Viện trưởng Lưu, ông vất vả rồi!” Diệp Mặc khép tư liệu lại, rồi chuyển tiền vào tài khoản quyên góp mà bệnh viện mới thành lập, sau đó nói với Lưu Khải Nhân.
“Ấy! Không vất vả, không vất vả chút nào!” Lưu Khải Nhân vội vàng khoát tay.
Ông ta rất tình nguyện làm những chuyện này.
“Chủ tịch Diệp, ngài thật tốt bụng!” Lưu Khải Nhân hít một hơi, rồi nói lời thật lòng.
“Dạo này hai đứa bé có bị ốm không? Hay là tôi đi sắp xếp chuyên gia kiếm tra một chút nhé?” Lưu Khải Nhân nhìn về phía hai đứa bé rồi cười nói.
“Cũng được!” Diệp Mặc hơi chần chờ một chút rồi gật đầu.
Thời gian gần đây hai đứa bé không bị bệnh nặng gì, cùng lắm là cảm vặt mà thôi, uống thuốc là khỏi ngay, có điều, để cho các chuyên gia kiểm tra một lần cũng tốt, như vậy có thể yên tâm hơn.
Lưu Khải Nhân mỉm cười, rồi gọi điện thoại để sắp xếp công việc.
Một tiếng sau, các hạng kiểm tra đã có kết quả.
“Hai đứa bé đều vô cùng khỏe mạnh! Chủ nhiệm Hứa còn nói rằng, chưa từng nhìn thấy đứa bé nào khỏe mạnh như vậy!”
Diệp Mặc cũng triệt để yên tâm.
“Không khóc! Ngoan, không khóc!” Diệp Mặc đang dỗ dàng Nặc Nặc.
Khi lấy máu để kiểm tra thì Nặc Nặc khóc to hơn Tĩnh Tĩnh nhiều, đến bây giờ vẫn còn có nước mắt.
Diệp Mặc dỗ một lúc lâu thì Nặc Nặc mới hết khóc, hắn liền mang theo hai đứa bé lên xe, đi đến Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ.
Sau khi lên công ty Thời Đại, Diệp Mặc đi xuống công ty Thiên Hành ở bên dưới.
Văn phòng tổng giám đốc, Ninh Vũ Đình nghe thấy tiếng động, thì đi ra đón Diệp Mặc vào.
“Ông chủ!”
Sau khi mời Diệp Mặc ngồi xuống, nàng liền đi pha hai chén trà, sau đó đặt một chén trà ở trước mặt Diệp Mặc: “Ngài uống trà đi! Trà hôm nay rất ngon đấy, là Vũ Tiền Long Tỉnh, người khác vừa tặng xong.”
Sau đó, nàng đi qua vị trí đối diện, nhẹ nhàng đưa tay ngọc vuốt váy zip rồi chậm rãi ngồi xuống.
Một cặp đùi ngọc được bao bọc bởi một đôi tất chân màu đen mỏng manh, hết sức hấp dẫn.
Dưới bàn chân ngọc là một đôi giày cao gót màu đen viền đỏ 7 cm.
Trên người vẫn không mặc áo sơ mi, mà chỉ mặc một chiếc áo len hơi mỏng màu đen, đường cong trước ngực vô cùng sung mãn và kinh người.
Gương mặt của nàng rực rỡ và vũ mị, nhất là đôi mắt phượng hơi hẹp và dài, lộ ra một loại khí chất vũ mị và câu hồn đoạt phách, hơi bờ môi đỏ căng mọng được tô son đỏ diễm lệ, càng lộ ra vẻ mê người.
“Ông chủ, có chuyện gì sao?”
Sau khi ngồi xuống, nàng định cầm chén trà của mình lên uống một hớp, nhưng mà nàng lại phát hiện ra ông chủ ở đối diện đang dùng ánh mắt cổ quái để nhìn mình.
Ninh Vũ Đình nhất thời giật mình, bỗng nhiên nàng có một cảm giác hoảng hốt.
Mỗi lần ông chủ nhìn nàng như vậy, thì chắc chắn sẽ không có chuyện tốt.
Ninh Vũ Đình vô thức cúi đầu nhìn về phía chân mình, lại vươn tay sờ lên tất chân, không có vấn đề mà!
Từ sau khi bị chê cười, thì mỗi ngày nàng đều cố ý kiếm tra một chút.
Ninh Vũ Đình lại cúi đầu ngửi ngửi, cũng không có vấn đề gì mà!
Ngày nào nàng cũng xịt nước hoa rất thơm.
“Không có gì, thời gian gần đây. . . chú ý nghỉ ngơi một chút!” Diệp Mặc mỉm cười.
Hắn có thể ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Khứu giác của hắn quá nhạy cảm, nên dù có xịt nhiều nước hoa đến đây cũng không thể che được hương vị này.
“Ah!” Ninh Vũ Đình khẽ giật mình, mờ mịt gật đầu một cáu, nhưng nàng vẫn không hiểu vì sao ông chủ lại nói một câu như vậy.
Tên bại hoại này quan tâm mình sao!
Sau đó, nàng âm thầm nói một câu, khóe miệng hiện lên một tia ý cười.
Song, một giây sau, nàng nghĩ đến điều gì đó, nên sắc mặt đã cứng lại, một tia ý cười cũng đọng lại tại chỗ.
Nàng ngồi ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu.
Sau đó, gương mặt quyến rũ đã đỏ bừng bừng.
Chắc chắn tên bại hoại này không vô duyên vô cớ quan tâm nàng mà. . . thế nhưng mà, sao anh ta lại biết được? Nàng không nói cho anh ta biết chu kỳ kinh nguyệt của mình mà!
Chẳng lẽ là . . .?
Ninh Vũ Đình cúi đầu, ra sức hít hà, sau đó gương mặt quyến rũ của nàng đã trở nên đỏ bừng như trài cà chua.
Đầu nàng càng cúi thấp hơn, sắp sửa chôn vào trong ngực rồi.
Ninh Vũ Đình ơi là Ninh Vũ Đình, mày thật là. . . quá ngốc nghếch!
Giờ phút này, nàng cực kỳ quẩn bách, chỉ hận không có một cái lỗ để chui vào.
“Tôi . . . tôi ra ngoài một chút! Đi. . .đi vệ sinh!”
Ninh Vũ Đình cúi đầu đứng dậy, nàng căn bản không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Nàng đi về phía bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, rồi cấp tốc nhét một thứ gì đó vào trong túi, sau đó mới đi ra ngoài cửa.
Vừa ra khỏi cửa thì toàn thân nàng đã như mất hết sức lực.
Lần nào cũng vậy, nàng luôn luôn mất mặt trước tên bại hoại này!
“Tại sao lại như vậy!”
Ninh Vũ Đình dựa vào tường, rồi dùng cái trán để gõ gõ vào tường, nàng cảm thấy vừa thẹn thùng lại vừa quẫn bách.