“Chị Quan, có phải là lọt vào rồi đúng không?” Tiểu Hồng ngồi ở vị trí tài xế, nhìn qua gương chiếu hậu, cười nói: “Em cũng thường xuyên bị như vậy, cảm giác rất khó chịu!”
Khóe miệng Quan Tuyết giật giật vài cái, rồi tức giận trừng mắt một cái.
Sau đó, nàng ngửa người ra sau, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi vào nhà máy trang phục Phác Ngọc.
“Xưởng trưởng Điền!”
Vừa mới vào thì Quan Tuyết đã nhìn thấy xưởng trưởng Điền đang chờ ở cửa rồi.
“Tổng giám đốc Quan đến rồi!”
Xưởng trưởng Điền nhiệt tình tiến lên đón tiếp, thái độ con đặc biệt khách khí: “Chủ tịch Diệp đã đến rồi, còn mang theo rất nhiều mẫu thiết kế mới đến nữa, ngài ấy đang bận rộn ở bên trong! À đúng rồi, chủ tịch Diệp còn mang theo hai đứa bé cực kỳ đáng yêu nữa!”
Quan Tuyết nghe thấy hai đứa bé thì dừng bước chân lại, đôi mắt đẹp của nàng lập tức sáng lên.
“Thật sao?” Quan Tuyết vui vẻ nói.
“Thật mà! Đang ở bên trong!” Xưởng trưởng Điền dẫn đầu đi vào trong.
Quan Tuyết vội vàng đuổi theo, Tiểu Hồng ở phía sau nghe thấy hai đứa bé cũng ở đây, thì hai mắt cũng tỏa sáng.
“Chủ tịch Diệp!”
Sau khi đi vào phòng họp, đôi mắt đẹp của Quan Tuyết quét qua, lập tức nhìn thấy người thanh niên đẹp trai quen thuộc kia, sau đó, nàng lại chuyển sự chú ý sang hai đứa bé ở bên cạnh.
Quan Tuyết hé miệng cười, rồi bước nhanh qua.
“Cô đến rồi à!” Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn Quan Tuyết một cái, rồi gật đầu chào.
Quan Tuyết mỉm cười đáp lại, rồi đi đến trước người hai đứa bé, ngồi xuống đánh giá một phen, sau đó lại vươn tay nắm lấy hai bàn tay bé nhỏ của hai đứa bé.
Khi nhìn thấy nụ cười rực rỡ của hai đứa bé, thì nàng cảm thấy nội tâm mình sắp tan chảy.
“Còn nhớ dì Quan không nào!”
Quan Tuyết ôm một đứa bé lên, dán mặt mình vào mặt của đứa bé.
“Thật là đáng yêu!”
Tiểu Hồng đi qua, nhìn một chút rồi sợ hãi than lên: “Sao em cảm thấy hai đứa bé lại đáng yêu và dễ thương hơn lúc trước nhiều nhỉ!”
Diệp Mặc nhìn thấy cảnh này thì cũng mỉm cười.
Hai tên nhóc này không sợ người lạ chút nào, vừa rồi có rất nhiều người đều tiến lên ôm ôm, trêu ghẹo mà hai đứa bé không khóc chút nào, thậm chí còn cười rất vui vẻ.
“Chủ tịch Diệp, đây là Tiểu Hồng, chắc anh cũng có chút ấn tượng với cô ấy nhỉ! Cô ấy cực kỳ sùng bái anh, có thể nói là fan não tàn của anh đấy!”
Quan Tuyết ôm một lúc, rồi mới chỉ vào Tiểu Hồng ở sau lưng rồi giới thiệu cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn qua Tiểu Hồng rồi hơi gật đầu.
Đúng là hắn cũng có chút ấn tượng với cô gái này, là người bên phía công ty Thời Đại.
“Chào chủ tịch Diệp!” Tiểu Hồng hơi khẩn trương, câu nệ chào hỏi một tiếng.
Mọi người hàn huyên vài câu, Quan Tuyết mới đặt đứa bé xuống, rồi bắt đầu tiến nhập vào trạng thái làm việc.
Quan Tuyết lật xem mấy bản thảo thiết kế ở trên bàn thì mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi và thán phục.
“Thật là xinh đẹp!”
Tài năng thiết kế của chủ tịch Diệp không thua kém tài năng ca hát và chơi nhạc của anh ta chút nào, chỉ sợ người thiết kế giỏi nhất cũng kém chủ tịch Diệp một chút!
Quan Tuyết cảm thấy, mình có một người như chủ tịch Diệp là đủ rồi, không cần thiết phải thuê nhà thiết kế nữa.
“Bắt đầu làm quần áo phụ nữ à!” Nàng lại thì thào một tiếng.
Trong những bản thảo thiết kế này có rất nhiều quần áo phụ nữ, có một số quần áo bình thường, cũng có một số lễ phục, rất nhiều kiểu dáng và phong cách khác nhau.
Diệp Mặc gật đầu.
Hắn đã thu mua rất nhiều công xưởng và nhà máy, nên có thể bắt đầu làm quần áo phụ nữ, quy mô phát triển càng nhanh thì hắn hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh.
“Được!” Quan Tuyết trịnh trọng lên tiếng.
“Các công xưởng bình thường không làm được mấy bộ lễ phục này đâu, chúng ta phải thành lập một phòng làm việc cao cấp hơn để chuyên môn làm lễ phục, tôi sẽ đi chiêu mộ một ít người, rồi tổ chức phòng làm việc này.” Quan Tuyết lại xem vài bản thảo thiết kế lễ phục, rồi cau mày nói.
“Cô cứ sắp xếp đi, nhưng phải nhanh!” Diệp Mặc nói.
Sau khi thảo luận một chút về chi tiết của các bộ quần áo, thì Diệp Mặc mang theo hai đứa bé rời đi.
Hắn đi đến bệnh viện Nhân Hoa.
“Chủ tịch Diệp!”
Lưu Khải Nhân dẫn người ra đón tiếp, rồi bắt đầu giới thiệu tình hình của bệnh viện thời gian gần đây cho Diệp Mặc nghe.
“Chủ tịch Diệp, đây là tư liệu của một số bệnh nhân tôi đã sửa sang lại rồi, ngài xem đi, bệnh nhân trong này không chỉ ở bệnh viện Nhân Hoa chúng ta, mà còn có rất nhiều bệnh viện trong cả nước, tôi cũng đã xác minh độ chân thật của tư liệu bệnh nhân rồi.”
Lưu Khải Nhân móc một xấp tài liệu ra cho Diệp Mặc xem một chút.
“Những người này đều rất khó khăn! Ngài nhìn cô bé số khổ này mà xem, mới 11 tuổi mà đã phải nằm trên giường bệnh nhiều năm, người nhà thì đã mất hết, họ hàng duy nhất còn lợi dụng con bé để quyên tiền trên internet, sau đó ôm tiền chạy trốn! Tên đó thật khốn nạn!”
“Còn có người này nữa, anh ta cũng rất thảm. . .”
Lưu Khải Nhân bắt đầu giới thiệu cho Diệp Mặc những bệnh nhân trên tư liệu, gương mặt thì tràn đầy não nề.
Diệp Mặc lật xem một lần, rồi cũng thở dài, tâm trạng cảm thấy nặng nề.
Nhất là khi nhìn thấy tư liệu của đám trẻ con thì hắn càng không đành lòng.
Từ sau khi lên làm cha, hắn không muốn nhìn thấy mấy thứ này nhất.