Sáu giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên.
Người ngọc trên giường ngồi bật dậy.
Nàng ngáp một cái, hai mắt thì vẫn nhắm nghiền giống như không mở ra nổi, trên gương mặt xinh đẹp thì tràn đầy mệt mỏi và mệt mỏi.
“Mệt mỏi quá đi!”
Quan Tuyết tắt đồng hồ báo thức rồi lại nằm trở về.
Nàng mới đổi công việc được một tháng, mà trong một tháng này, ngày nào nàng cũng bận rộn loay hoay mù mịt trời đất, ngày ngày ngủ muộn dậy sớm, có lúc còn mệt quá nên ngồi cũng có thể ngủ được.
Tối hôm qua nàng cũng làm việc đến hơn một giờ sáng mới ngủ, bây giờ mới sáu giờ đã phải dậy rồi.
“Haiz!’ Quan Tuyết thở dài một hơi rời trở mình, nằm sấp lại.
Lưng của nàng rất đẹp, trắng nõn và mềm mại như nước, trơn bóng như ngọc, không có một chút tì vết nào.
Eo của nàng rất nhỏ gọn, đường cong đến đây giống như tạo thành một thung lũng vậy, sau đó lại bỗng nhiên nở rộng ra, biến thành cao ngất và sung mãn.
Xuống thêm một chút là đôi chân thon dài, lại mang theo một tia nhục cảm, hai chân khép chặt vào nhau, không có một khe hở nào.
“Không được! Mình nhất định phải dậy!”
Quan Tuyết nằm sấp híp mắt một lúc, rồi lại xoay người ngồi dậy.
Nàng dịch chuyển bờ mông to lớn, đôi chân ngọc thì rơi xuống sàn nhà, dáng người chập chần mê người đi về phía nhà tắm.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh xong thì nàng cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Phù!”
Quan Tuyết pha một ly cà phê, nhẹ nhàng thổi vào hơi rồi nhấp một ngụm, nàng cảm thấy thoái mái rất mức híp mắt lại.
Quả nhiên, cà phê vẫn là tốt nhất!
Một ly cà phê vào bụng, Quan Tuyết cảm thấy có tinh thần hơn nhiều.
Nàng quay vào phòng ngủ, trút bỏ khăn tắm xuống, rồi thoa mỹ phẩm dưỡng da lên cơ thể, đầu xuân khí hậu vẫn hơi khô cho nên cần phải chú ý chăm sóc da.
Sau khi thoa mỹ phẩm dưỡng da xong thì nàng mở tủ quần áo ra, rồi chọn một bộ quần áo.
Vẫn là quần áo văn phòng và một đôi tất chân mỏng manh như mọi ngày là được.
“Xong rồi!” Nàng trang điểm nhẹ một chút, rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Khi Quan Tuyết đi xuống nhà thì thấy Tiểu Hồng đang ngồi chờ trong xe rồi.
“Chị Quan!”
Con nhóc Tiểu Hồng này một mực nói là muốn đi theo nàng lăn lộn, muốn theo nàng đi ăn máng khác, khiến cho nàng rất đau đầu, nhưng khi nghĩ lại, thì nàng cảm thấy mình bận rộn như vậy, cũng nên cần một trợ lý, cho nên dứt khoát điều Tiểu Hồng qua luôn.
Trước kia Tiểu Hồng cũng là cấp dưới của nàng, hai người khá thân thiết, làm việc cũng thuận tiện hơn.
“Phấn chấn như thế cơ à!” Quan Tuyết vừa lên xe thì nhìn Tiểu Hồng một cái, cười khẽ nói: “Tuổi trẻ tốt thật đất!”
“Nào có, em đang cố gắng điều chỉnh tinh thần đấy, cứ nghĩ đến chuyện sắp được gặp chủ tịch Diệp thì em lại cực kỳ hưng phấn!” Tiểu Hồng nói với vẻ rất kích động, khuôn mặt cũng đã đỏ bừng lên.
Tối hôm qua, chị Quan đã nói với cô rằng, hôm nay đi gặp chủ tịch Diệp, khiến cho cô hưng phấn đến mức ngủ không yên.
Cô đã là fan của chủ tịch Diệp từ lâu rồi, tuyệt đối là nhóm fan trung thành nhất.
“Cạn lời với em luôn!” Quan Tuyết bật cười một tiếng.
“Lái xe đi!” nàng đặt túi xuống rồi cười nói.
Nói xong thì lại ngả người ra sau, định híp mắt thêm một lúc.
“Chị Quan!” Tiểu Hồng quay người lại xem, sắc mặt của cô bỗng nhiên trở nên rất cổ quái.
“Sao thế?” Quan Tuyết hơi giật mình kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn qua.
“Cúc áo của chị. . .” Tiểu Hồng nói nhỏ một câu.
Quan Tuyết lập tức sững sờ, vội vàng cúi đầu xuống nhìn qua, một giây sau, khuôn mặt tinh xảo của nàng đỏ bừng lên, đôi mắt đẹp tươi sáng cũng nổi lên một vệt nước lộng lẫy, bên trong còn có một tia xấu hổ.
Chắc là do nàng mặc quần áo hơi vội, cho nên cài sai cúc áo sơ mi, để lộ ra một khe hở rất lớn, có thể nhìn thấy một mảnh trắng nõn ở bên trong.
Quan Tuyết vội vàng cởi cúc áo ra, rồi cài lại một lần nữa.
“May quá! May quá!” Sau đó nàng vỗ vỗ bộ ngực phình lên của mình, trong lòng thì cảm thấy rất may mắn.
May mà Tiểu Hồng phát hiện ra, nếu không lát nữa đi gặp chủ tịch Diệp, để anh ta nhìn thấy thì sẽ rất khó xử!
Quan Tuyết vừa nghĩ đến đây thì hai gò má của nàng đã nóng lên.
“Không hổ là chị Quan!” Tiểu Hồng cười ranh mãnh một tiếng rồi lại thở dài.
Cô vừa nhìn thấy rất rõ ràng, đó là một chiếc áo ngực mầu đỏ chót, kiểu dáng còn rất to gan và gợi cảm, người bình thường chắc chắn không dám mặc loại này, cũng chỉ có phụ nữ xinh đẹp và thành thục như chị Quan mới có thể mặc được loại kiểu dáng này.
“Đừng ba hoa nữa! Tranh thủ thời gian lái xe đi!” Quan Tuyết lườm Tiểu Hồng một cái rồi mắng nhỏ.
Tiểu Hồng cười hì hì một tiếng, rồi mới khởi động xe, chậm rãi lái đi.
Quan Tuyết cúi đầu nhìn quanh một chút, rồi lại vươn tay ngọc về phía sau mông, một giây sau, nàng lại ngẩn người ra, gương mặt cũng đã đỏ ửng.
Do hơi vội vàng, nên nàng tất chân và quần lót của nàng cũng không được chỉnh tề cho lắm.
bây giờ nàng cảm thấy hơi. . .hơi lọt khe.
Quan Tuyết đỏ mặt, cố gắng dùng tay điều chỉnh lại một lúc lâu mới ngon lành.
Sau khi kiểm tra toàn thân một lần nữa, chắc chắn mình không còn vấn đề gì nữa, thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.