“Cũng không tệ lắm!” Diệp Mặc mỉm cười, vươn tay nhận Nặc Nặc ở trong ngực Phó Tư Vi: “Bọn nhỏ có ngoan không?”
“Rất ngoan!” Phó Tư Vi hé miệng cười một tiếng, sau đó, dường như nàng nghĩ đến điều gì đó, nên gương mặt mềm mại và xinh đẹp đã đỏ ửng.
Hai đứa nhóc này rất thích tóm lấy bộ ngực của người khác, lần đầu tiên nàng đi thăm chúng đã bị chúng tóm rồi, khiến cho nàng ngượng chín mặt.
“Vậy thì tốt rồi!” Diệp Mặc cười nói.
“Mình cảm thấy bọn nhỏ. . . nặng hơn rất nhiều đấy!” Phó Tư Vi ôm Tĩnh Tĩnh, áng chừng một chút rồi nói: “Có phải hơn 9 tháng tuổi rồi không?”
“Ừm, cũng tầm đấy!”
“Bọn nhỏ lớn nhanh thật!” Phó Tư Vi nói với vẻ hơi xúc động.
Lần đầu tiên nàng đi thăm thì hai đứa bé vẫn còn rất nhỏ, nói cũng không biết nói, còn bây giờ thì sao, hai đứa bé đều có thể gọi dì rồi.
Đại luật sư Hứa ở phía trước nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười, sau đó ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi.
Trở lại phòng làm việc, Phó Tư Vi ôm hai đứa bé đi vào ngồi chơi một lát, rồi mới đứng dậy tạm biệt.
“Dì Phó của các con đi đây! Hẹn gặp lại!”
Diệp Mặc chơi với hai đứa bé một lúc lâu, rồi cầm điện thoại di động lên gọi về nhà, nói cho cha mẹ biết rằng mình đã về thành phố H.
Sau khi gọi điện thoại xong, Diệp Mặc lại nghĩ nghĩ một lát, hắn lại gọi điện thoại cho cha mẹ vợ, nói mình đã về rồi, nhân tiện nói chuyện của nhà họ Chu luôn.
Sau khi Mẹ Tô nhận điện thoại xong thì sửng sốt một lúc lâu.
“Bà sao thế?” Cha Tô nhìn thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Mẹ Tô thì kinh ngạc hỏi.
“Tiểu Mặc. . .vừa gọi điện thoại đến!” Mẹ Tô cố gắng lấy lại tinh thần, rồi lẩm bẩm một câu.
“Tiểu Mặc gọi à! Nó có chuyện gì à?” Cha Tô nhếch miệng cười.
Ông rất thích cậu con rể bảo bối này.
“Tiểu Mặc về rồi!” Mẹ Tô nhìn ông một cái rồi nói khẽ, thần sắc của bà vẫn còn có vài phần hoảng hốt.
“Vậy thì tốt quá! Hôm nào lại gọi Tiểu Mặc qua đây ăn cơm thôi!” Cha Tô nói rất hưng phấn.
Đã nhiều ngày chưa được thưởng thức tay nghề của con rể, cho nên ông thấy hơi thèm.
“Tiểu Mặc còn nói. . . nó đã mua lại công ty của nhà họ Chu rồi, chỉ dùng có 10 triệu thôi!” Mẹ Tô lẩm bẩm, gương mặt vẫn hiện lên vẻ khó tin: “Tiểu Mặc còn nói, chuyện của nhà họ Chu, kết thúc ở đây.”
“Cái. . .cái gì cơ?”
Sắc mặt Cha Tô cứng đờ, một giây sau thì hai mắt trợn tròn lên, tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực điểm.
Nhà họ Chu lại bán công ty sao?
Hơn nữa, lại chỉ bán có 10 triệu á?
Điều này, làm sao có thể chứ!
Chu Chấn Lâm kia cũng không phải là một người ngu, làm sao có thể bán với cái giá như vậy chứ!
“Theo tôi thì Tiểu Mặc đã ép nhà họ Chu đến bước đường cùng rồi, ông còn nhớ lần trước Dương Xuân Hoa đã cầu xin tôi không? Nếu như không đi đến bước đường cùng, thì chắc chắn bà ta sẽ không cầu xin tôi đâu.” Mẹ Tô suy nghĩ một lát rồi nói.
“Cũng đúng!” Cha Tô ngồi xuống ghế, rồi gật đầu.
Sau đó, ông lại lắc đầu thở dài: “Thật không ngờ Tiểu Mặc lại có thủ đoạn như vậy, còn có thể ép nhà họ Chu đến bước đường này!”
“Đây là một chuyện tốt mà!” Mẹ Tô mỉm cười, dịu dàng nói: “Tiểu Mặc có tính tình như vậy thì sau này sẽ không bị thua thiệt, con gái của chúng ta rất thiện lương và mềm lòng, cho nên mới phải chịu rất nhiều thua thiệt, mấy ngày trước Ngọc Tình còn nói với tôi, Lâm Tố Quyên đã dẫn con trai chạy đến nhà con bé đòi tiền, thật sự là không biết xấu hổ!”
“May mà có Tiểu Mặc ở đó, nó đã đuổi hai người Lâm Tố Quyên đi! Tính tình của hai đứa bé vừa vặn bổ xung lẫn nhau, có Tiểu Mặc ở đây thì sau này con gái mình sẽ không bị bắt nạt rồi.”
“Đúng đúng!” Cha Tô nghe xong thì cười.
Tính tình của ông cũng khá ôn hòa, con trai ông cũng như vậy, chỉ có con gái thì cường thế hơn một chút, nhưng dù sao cũng là con gái, cho nên đáy lòng vẫn quá thiện lương.
“Có điều, sao trước kia tôi không nhìn ra. . .”
Sau đó, ông lại cảm khái một câu.
Trước kia, ông cảm thấy Tiểu Mặc là một người rất hòa thuận và nhiệt tình, không ngờ Tiểu Mặc còn có một mặt quyết đoán và sắc bén như vậy.
“Rất tốt!” Cha Tô lẩm bẩm xong thì nở nụ cười, ông cảm thấy càng hài lòng hơn với người con rể này.
“Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Mặc đây, phải bảo nó mai hoặc ngày kia qua nhà ăn cơm mới được.” Sau đó, Cha Tô vội vàng cầm điện thoại di động lên, hưng phấn nói.
“Cái ông này!” Mẹ Tô liếc mắt nhìn một chút.
Lần nào mời Tiểu Mặc đi qua ăn cơm, thì lần đó Tiểu Mặc phải xuống bếp làm cơm, người cha vợ này thật là không xứng chức.