“Tổng giám đốc Chu!”
Đám người ở sau lưng ông ta đều giật mình, cảm thấy rất khó tin.
Đại luật sư Hứa cũng sững sờ, rồi quay sang nhìn về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc hơi híp mắt lại, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Tổng giám đốc Chu, ông phải biết rằng chuyện này là do nhà ông gây ra, còn tôi thì chưa bao giờ muốn đối phó với các người cả, thật ta thì tôi chẳng quan tâm đến ông, vợ ông và cả đứa con trai kia của ông nữa, nhưng mà, các người lại nhất định phải gây sự với tôi!” Diệp Mặc nói với vẻ lạnh lùng, thần sắc rất hờ hững.
“Tôi biết!” Chu Chấn Lâm gật đầu đầy cay đắng.
“Như vậy đi, nơi này có một bản hợp đồng, ông ký đi! Ông đem chỗ này bán lại cho tôi, trừ tiền bồi thường thì tôi sẽ cho em thêm 10 triệu, ông cầm số tiền này về nhà dưỡng lão đi! Ân oán của chúng ta cũng sẽ xóa bỏ.” Diệp Mặc đưa tay ra hiệu với đại luật sư Hứa.
Đại luật sư Hứa vội vàng mở cặp công văn, rồi lấy một bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước ra.
Chu Chấn Lâm ngơ ngác một chút, theo bản năng định từ chối.
10 triệu mà muốn mua công xưởng của ông ta sao?
Chu Chấn Lâm siết chặt nắm đấm, trong lòng cảm thấy rất phẫn hận và uất ức.
Nhưng rất nhanh, ông ta lại thả lỏng tay ra, trên gương mặt đã lộ ra vài phần bất đắc dĩ và thê lương.
Nếu như ông ta không ký thì chỉ có thể bồi thường tiền, có lẽ công xưởng này cũng sẽ không trụ được bao lâu, hơn nữa, ông ta vẫn quan tâm đến tương lại của con trai mình, tuy rằng đứa con trai này rất vô dụng, nhưng dù sao cũng là đứa con trai độc nhất của mình.
“Ký! Tôi ký!” Chu Chấn Lâm cắn răng, nói rất dứt khoát.
Ông ta đứng lên cầm hợp đồng, rồi đưa cho luật sư xem một chút, sau khi thấy không có vấn đề thì cầm bút lên, dùng bàn tay run rẩy để ký tên mình xuống, cuối cùng là đóng dấu lên.
Bịch!
Chu Chấn Lâm ngồi xuống, cả người co quắp trên ghế giống như bị mất sạch sức lực vậy.
Đến cả thần sắc cũng trông già nua hơn nhiều.
Chu Chấn Lâm ông ta đã ngang dọc thương trường hơn 20 năm, làm ăn buôn bán cả đời, vẫn luôn có hùng tâm tráng chí, muốn đem công ty phát triển lớn mạnh, vốn tưởng rằng, khi mình còn sống thì có thể đem công ty phát triển đến mức lên sàn.
Con của mình cũng có thể kế thừa mình.
Thật sự không ngờ lại ngã xuống như vậy!
Phấn đấu cả một đời, lại rơi vào tình cảnh phải bán đổ bán tháo, thật sự là buồn cười!
“Mọi người chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta chuyển giao luôn đi!” Diệp Mặc đứng lên, nhìn về mấy người ở sau lưng Chu Chấn Lâm.
Sau đó, Diệp Mặc vẫy tay ra hiệu với đám người đại luật sư Hứa, rồi quay người rời đi.
“Tổng giám đốc Chu?” Đám người thư ký liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi quay sang gọi Chu Chấn Lâm một tiếng.
“Mọi người. . . đều đi thôi!” Chu Chấn Lâm cũng không nhìn bọn họ, mà chỉ vẫy vẫy tay.
“Vậy…bọn tôi đi đây!”
Mấy người này vội vàng xoay người đi ra ngoài.
Công ty đã đổi chủ, bọn họ phải đi nịnh bợ ông chủ mới một chút, có lẽ còn có thể giữ được công việc, nếu như may mắn thì còn có thể thăng một cấp, còn về phần Tổng giám đốc Chu thì đã là hoa cúc tuổi xế chiều!
Chu Chấn Lâm ngồi ở trong phòng họp rất lâu.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của ông ta vang lên.
Chu Chấn Lâm cầm lên xem, là mụ đàn bà trong nhà gọi đến.
Ông ta hơi cau mày, trong lòng lại nổi lên một trận căm ghét.
“Chu Chấn Lâm, thế nào rồi?” Chu Chấn Lâm vừa mới nhận máy, thì giọng nói chói tai Dương Xuân Hoa đã vang lên: “Ông đã nói với thằng nhãi kia chưa? Thằng nhãi kia vừa mở mồm đã muốn 20 triệu, thật là không biết xấu hổ!”
“Đủ rồi!” Chu Chấn Lâm không nhịn được nữa, quát lên: “Tôi đã bán công ty rồi, bán cho anh ta 10 triệu rồi! Bây giờ bà đã vui chưa!”
Chu Chấn Lâm nói xong, không chờ đối phương lên tiếng thì trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Trong biệt thự nhà họ Tô.
Dương Xuân Hoa ngơ ngác tại chỗ, đôi mắt trợn trừng lên, bà tà hoàn toàn không dám tin vào tai của mình.
Chu Chấn Lâm vừa nói gì cơ? Bán công ty rồi á?
Lại còn chỉ bán được 10 triệu?
Sắc mặt Dương Xuân Hoa bỗng nhiên trắng bệch, cơ thể mập mạp cũng run lên, rồi ngã ngồi xuống đất, mặt mũi thì tràn đầy tuyệt vọng.
Rất nhanh, bà ta gào khóc lên, khóc đến tê tâm liệt phế.
……
“Chúc mừng Diệp tiên sinh!”
Vừa lên xe, đại luật sư Hứa ở ghế trước quay xuống cười nói với Diệp Mặc.
Quy mô của nhà máy trang phục Lợi Hưng này cũng khá lớn, ngoại trừ công xưởng ra thì vẫn còn các loại thiết bị, bản quyền quần áo, một số trang wed bán hàng online. . .tổng tư sản cộng lại tuyệt đối không chỉ 30 triệu.
“Thương lượng xong xuôi rồi à!”
Phó Tư Vi đang ôm hai đứa bé ngồi ở ghế sau, khi nghe đại luật sư Hứa nói như vậy thì nàng vui vẻ nói.
“Mua lại công ty với giá 10 triệu!” Đại luật sư Hứa cười nói.
“Vậy thì tốt quá rồi!” Phó Tư Vi vui vẻ nói.