Hai tay của Chu Chấn Lâm nắm chặt lại, cho thấy nội tâm ông ta rất bất an.
Những ngày gần đây ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, ngày ngày đều sống trong lo âu.
Nguồn cung ứng nguyên liệu trong xưởng đã bị chặt đứt, nên không thể khởi công, đến đám công nhân cũng liên tục bị đào đi, người trong xưởng càng ngày càng ít.
Mà điều bết bát nhất là bọn họ bị kiện, đối phương lại há miệng đòi bọn họ bồi tường mấy chục triệu!
Mà trận kiện cáo này bọn họ lại không có cơ hội thắng!
Ông ta, đã cùng mạt lộ!
“Bọn họ có mấy chiếc xe, vừa mới đến cửa!” Thư ký nói.
Chu Chấn Lâm quay người đi về phía cửa sổ, liền nhìn thấy một đoàn xe ở bên dưới, nhìn trông vô cùng khí thế.
“Nhiều người như vậy cơ à?” Chu Chấn Lâm sửng sốt một chút.
Ông ta đã bị khí thế của đối phương làm cho sợ hãi.
Thư ký ở sau lưng cũng cười khổ.
Nghe nói, đối phương đã mời một trong những công ty luật tốt nhất trong thành phố, với lại, không phải là mời một hai công ty, mà là mời toàn bộ các công ty luật có thể mời, trong đó có rất nhiều nhân vật đại danh đỉnh đỉnh ở trong giới luật sư.
Mấy luật sư mình mời đến vừa nghe thấy tên của đối phương thì đã bị dọa sợ, liên mồm nói là không làm được.
“Đi thôi!”
Chu Chấn Lâm cố gắng trấn định lại, hít sâu một hơi rồi quay người đi ra ngoài.
Đoàn xe đã dừng lại ở trước cổng.
Cửa xe vừa mở ra, một đám người khí thế bất phàm mặc âu phục giày da bước xuống.
Diệp Mặc cũng xuống xe, hắn ngẩng đầu nhìn tòa nhà ở trước mặt rồi hừ một tiếng, trên mặt đã lộ ra vài phần lạnh lẽo.
“Diệp tiên sinh!”
Đại luật sư Hứa dẫn người đi theo sau Diệp Mặc, đi về phía tòa nhà.
“Mời đi bên này!”
Trước cửa đã có người của nhà máy trang phục Lợi Hưng đón tiếp, rồi dẫn đoàn người đến một căn phòng họp rộng rãi.
Chu Chấn Lâm đã ngồi chờ ở trong này, bên cạnh ông ta còn có mấy người, nhìn dáng vẻ thì cũng biết mấy người này là luật sư.
Chu Chấn Lâm nhìn thấy người thanh niên đẹp trai kia xuất hiện ở cửa thì thở dài một hơi, đáy lòng vô cùng hối hận.
Lúc trước ông ta cũng cảm thấy tên này không có bản lĩnh gì lớn, cho dù trêu chọc cũng chả sao, nhưng ông ta không ngờ người này lại lợi hại như vậy, thủ đoạn lại còn quả quyết và tàn nhẫn như vậy nữa.
Ông ta nhớ đến cảnh tượng mình chê cười đối phương trước công xưởng, thì sắc mặt lại đỏ lên.
“Tổng giám đốc Chu, đã lâu không gặp!” Diệp Mặc nhìn về phía Chu Chấn Lâm, mỉm cười chào hỏi, rồi trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.
Chu Chấn Lâm cười ngượng một tiếng, thần sắc vẫn hơi xấu hổ.
“Nghe nói, ông không muốn lên tòa án, mà muốn hòa giải riêng à?” Diệp Mặc híp mắt nhìn ông ta, dùng âm thanh lạnh lùng nói.
“Đúng. . . đúng. . .!” Chu Chấn Lâm ấp úng một chút: “Ra tòa rất rắc rồi! Chúng ta tự hòa giải thì tốt hơn, chỉ có điều, số tiền anh báo không hợp lý lắm, quá cao!”
“Chúng tôi cũng không kiếm được bao nhiêu tiền từ số quần áo đó, làm sao có thể bồi thường nhiều như vậy được! Anh xem có thể giảm một chút hay không, 5 triệu đi! Đây chính là cái giá cao nhất chúng tôi có thể đưa ra!” Chu Chấn Lâmnói xong còn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn qua.
“5 triệu?” Diệp Mặc cười.
Bên phía bọn họ đòi 20 triệu tiền bồi thường, thế mà Chu Chấn Lâm vừa há miệng đã chặt xuống còn một phần tư.
Đại luật sư Hứa cũng cười.
“Tổng giám đốc Chu, ông biết trả giá thật đó!”
“Chúng tôi đã nghiên cứu rồi, còn số này rất hợp lý!” Chu Chấn Lâm giải thích.
“Vậy được, chúng ta gặp nhau ở tòa án đi!” Đại luật sư Hứa vỗ bàn một cái, rồi quát nhẹ.
Đại luật sư Hứa nói xong còn đứng bật dậy.
“Ấy! Chờ đã, còn có thể thương lượng mà!” Chu Chấn Lâm vội vàng, cuống cuồng kêu lên.
“20 triệu, một đồng cũng không thể thiếu, bên ông thanh toán xong thì chúng tôi sẽ rút đơn kiện.” Đại luật sư Hứa ngồi xuống, rồi nói chắc như đinh đóng cột.
“20 triệu . . .thật sự là quá nhiều!” Chu Chấn Lâm cười khổ.
20 triệu cũng không phải là một con số nhỏ!
Ông ta cũng không có nhiều vốn liếng!
Nếu như đưa ra số tiền này thì ông ta sẽ không có tiền, cũng sẽ không chống đỡ được việc kinh doanh, cuối cùng cũng phá sản.
“Coi như tôi cầu xin anh, anh có thể giảm một chút không, 6 triệu cũng được!” Chu Chấn Lâm do dự một lúc, rồi nhìn về phía người thanh niên phía trước, nói với vẻ cầu khẩn.
Diệp Mặc chỉ lạnh lùng nheo mắt nhìn ông ta.
Một bàn tay của Diệp Mặc đặt ở trên bàn, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
Một lần, hai lần, rất có tiết tâu.
Sắc mặt của Chu Chấn Lâm ở đối diện cũng dần dần tái đi.
Ông ta siết chặt nắm đấm, nghiến chặt rằng, dùng sức toàn thân để đứng dậy, dứt khoát nói: “Hôm nay, tôi quỳ xuống cầu xin anh bỏ qua cho tôi, cũng bỏ qua cho con tôi, tha cho nhà chúng tôi một con đường sống!”
Chu Chấn Lâm nói xong thì quỳ bịch xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.