Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 538 - Chương 538: Dương Mạn Ny: Như Vậy Cũng Rất Tốt!

Chương 538: Dương Mạn Ny: Như vậy cũng rất tốt! Chương 538: Dương Mạn Ny: Như vậy cũng rất tốt!

Tô Ngọc Tình cũng hoàn toàn không ngờ Diệp Mặc lại ghê gớm như vậy.

“Tốt quá rồi!”

Sau khi lấy lại tinh thần, Dương Mạn Ny kích động đến mức run rẩy, cô giơ tay ngọc lên vỗ bốp một cái vào cái đùi nở nang của nàng.

Chớp mắt đó, trên cặp đùi trắng như tuyết đã nhấc lên một trận gợn sóng rất nhỏ, đến cả một mảnh trắng nõn và lồng lộng trước ngực cũng run lên, vô cùng chói mắt.

“Đáng đời!” Dương Mạn Ny hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng hả giận.

Tô Ngọc Tình cũng hé miệng cười, nội tâm cũng rất vui vẻ.

Từ xưa đến giờ nàng vẫn rất chán ghét tên Từ Thiên Dật kia, nàng cảm thấy người này không xứng với chị Mạn Ny, sau này còn đi bám váy con gái nhà giàu thì nàng càng xem thường hơn.

“Hai người có đối không? Tôi đi nấu mấy bát mỳ cho hai người nhé!”

Diệp Mặc mỉm cười, rồi đi về phía nhà bếp, để cho hai cô gái tiếp tục trò chuyện.

“Ngon quá!”

Sau khi ăn hết một bát mỳ, đến nước cũng húp hết sạch, thì Dương Mạn Ny đặt bát lên bàn, rồi sờ lên bụng mình đầy hài lòng.

“Một giờ sáng rồi, tôi về phòng ngủ đây!” Dương Mạn Ny nhìn thoáng qua đồng hồ thì hơi kinh ngạc.

Bất tri bất giác đã muộn như vậy rồi.

“Bảo bối Ngọc Tình, ngủ ngon!”

Dương Mạn Ny nhân lúc Tô Ngọc Tình không chú ý, liền nghiêng người qua, hôn một cái lên gương mặt mềm mại kia, sau đó cười khanh khách mà xoay người đi, lại nhìn về phía Diệp Mặc, cười nói:Thanks!”

Cô hé miệng cười, gương mặt tràn đầy rực rỡ.

Sau đó mới nện bước đi về phòng của mình.

Soạt!

Chiếc váy dạ hội rơi xuống.

Dương Mạn Ny khom người nhặt lên, cô nhìn mình trong gương thì lại hơi thất thần.

Dường như nhiều năm trôi qua mà mình không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là đường cong càng thêm mượt mà và sung mãn một chút, nhưng dù sao cũng đã hơn 30 nha!

Cuối năm về nhà, cô cũng bị người nhà thúc giục đi xem mắt và kết hôn!

Nếu như lúc trước mình không gặp phải tên họ Từ kia, thì có lẽ đã kết hôn từ lâu rồi! Nói không chừng còn có vài đứa bé rồi!

“Cuộc sống bây giờ. . . cũng rất tốt!”

Cô chỉ thất thần trong chốc lát, rồi mỉm môi cười một tiếng.

Ít nhất thì bây giờ cô cũng rất vui vẻ và thoải mái, lại còn nhiều tiền nữa, chuyện tương lai thì để tương lai tính đi!

Dương Mạn Ny đi đến trước bàn trang điểm để tẩy trang, sau đó cầm một bộ đồ lót ở trong tủ, rồi đi về phía nhà tắm.

Cô vừa đi vừa ngâm nga bài hát, có vẻ như tâm trạng của cô cực kỳ vui sướng.

……

“Bởi vì Từ Thiên Dật kia mà mấy năm nay chị Mạn Ny vẫn không vui! Ngày trước chị Mạn Ny thật sự thích anh ta, còn muốn kết hôn với anh ta nữa, khi đó chị Mạn Ny cũng nhiều tiền hơn anh ta, thỉnh thoảng lại còn cho anh ta ít tiền nữa.”

Trong phòng bếp, Tô Ngọc Tình kể lại chuyện mấy năm trước cho Diệp Mặc nghe, trên mặt nàng hiện lên vẻ tức giận.

Nàng nói một lúc lâu rồi mới ăn hết bát mỳ, sau đó lên nhà tắm rửa.

Mãi hai giờ hơn mới đi ngủ.

Ngày hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy rất sớm, còn Tô Ngọc Tình thì mười giờ hơn mới dậy.

“Hai hôm nữa bọn tôi sẽ rời khỏi Đế Kinh để quay game show, còn phải đi mấy nơi để tham gia hoạt động đại sứ hình tượng nữa.” Khi đang ăn sáng thì Dương Mạn Ny nói.

Diệp Mặc nghe xong thì hơi ngơ ngác một chút: “Cũng tốt!”

Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Hắn cũng nên về thành phố H một chuyến để xử lý chuyện nhà họ Chu, còn phải đi qua khách sạn xem một chút, tất nhiên, cũng phải đi qua công ty mới mở kia xem một chút.

“Thế. . .thế mai anh mang các con về thành phố H!” Diệp Mặc nói.

“Ừm!” Tô Ngọc Tình gật đầu: “Cũng sắp đến tháng ba rồi, thành phố H cũng ấm hơn rồi! Anh nhớ mang các con ra ngoài dạo chơi nhiều một chút, còn nữa, anh cũng nghỉ ngơi nhiều vào, đừng bận rộn suốt như vậy.”

“Đúng thế! Nhiều tiền như vậy rồi còn bận rộn làm gì!” Dương Mạn Ny phụ họa theo.

Diệp Mặc này quá cần mẫn, mà tinh lực lại tràn đầy đến mức khó tin!

“Anh biết rồi mà!” Diệp Mặc bật cười một tiếng. liên tục gật đầu.

Sau khi tiễn hai cô gái đi làm, hắn liền gọi điện thoại cho người của hàng không Thần Tinh.

Buổi sáng hôm sau, sau khi tiễn hai cô gái đi làm, Diệp Mặc liền mang theo hai đứa bé ngồi lên xe của hàng không Thần Tinh để ra sân bay.

Hơn mười một giờ trưa, hắn liền hạ xuống thành phố H.

Khi trở lại phòng làm việc, Diệp Mặc thu dọn một chút, rồi cho hai đứa bé ăn no, hơn một giờ, có vài chiếc xe dừng lại trước cổng phòng làm việc, là đám người đại luật sư Hứa.

Sau đó, đoàn người tiến về khu công nghiệp, rồi đi vào nhà máy trang phục Lợi Hưng.

Nhà máy trang phục Lợi Hưng, văn phòng tổng giám đốc.

Thư ký đẩy cửa vào, sắc mặt có chút nặng nề.

“Tổng giám đốc Chu, bọn họ đến rồi!”

Chu Chấn Lâm đang ngồi xuất thần trước bàn làm việc, khi nghe thấy giọng nói của thư ký thì giật mình, ngẩng đầu nhìn qua.

Khuôn mặt của Chu Chấn Lâm vốn dĩ đã gầy gò, hiện giờ nhìn trông còn gầy hơn vài phần, hai bên má đã lõm cả vào, đôi mắt thì tràn đầy tơ máu, khóe mắt thì đầy quầng thâm đen, giống như người bị mất ngủ rất lâu vậy.

Chu Chấn Lâm cau mày, trên mặt hiện lên vẻ lo âu.

“Cuối cùng cũng đến!” Chu Chấn Lâm thì thào một câu rồi đứng lên.

Dáng người thẳng tắp khi xưa, giờ đã trở nên còng xuống, cả người đều mất đi phong độ, thần thái. . .

Bình Luận (0)
Comment